Lúc hai người đến bệnh viện ,trên đoạn đường đi Bạch Tư Vũ chỉ nhìn ra kính cửa..Lục Hạo hỏi câu nào cô trả lời câu đó,còn lại điều im lặng..
Hai mắt Lục Hạo sáng quắc,nhìn thiên hạ ngồi bên cạnh vẻ mặt đáng yêu rõ ràng trong lòng đang khó chịu nhưng vẫn ẩn nhịn.
Trên đoạn đường đi,bàn tay nhỏ luôn được Lục Hạo nắm chặt, anh yêu cô nhất là khi có giận đến mức nào cũng không rời khỏi tay anh..
Tìm đâu ra cô gái hiểu chuyện đến đáng yêu thế này..
Trác Tư Sở gặp hai người họ đi vào, cô ta bị thương trên tay và ngay bụng.Cũng may vết thương không quá nguy hiểm nên có thể cứu kịp thời..
Bạch Tư Vũ nhìn vẻ xanh xao của Trác Tư Sở có chút chạnh lòng..
- Cô thấy như thế nào?
Trác Tư Sở lắc đầu,yếu ớt lên tiếng..
- Tôi không sao..chỉ là Tư Vũ..cầu xin..cầu xin hai người cứu A Nhất....được không?
A Nhất vì liên quan đến cái chết năm xưa của gia đình Bạch Tư Vũ,nên hiện tại đã bị tạm giam đợi ngày kêu án..
Nước mắt tràn ra khóe mắt..
Bạch Tư Vũ biết A Nhất cũng chỉ là ăn cơm vua làm theo ý Vua, người đầu tàu mới đáng tội chết.
Dù sao thời gian sau này anh ta cũng ăn năn thay đổi..
Thấy hai người trầm mặc im lặng, Trác Tư Sở nức nở..
- Xin hai người, cầu xin hai người cho anh ấy một con đường trở lại làm lại từ đầu có được không..?
Thấy cô ta yếu ớt thở hỗn hển,Bạch Tư Vũ không đành lòng..
- Được,tôi hứa với cô..
Trác Tư Sở mừng rỡ,yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-cua-trum-mafia/834732/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.