Tiêu Lực và Thư Tấn đều không chú ý Lệ Chấn Nam về từ khi nào, đến khi anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên bên tai khiến suy nghĩ của người nào đó hoảng loạn.
Tiêu Lực lập tức sửng sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ông ta đứng ngồi không yên, lo lắng đứng dậy rồi vội vã nịnh nọt: “Con rể về rồi đấy à!”
“Con rể”, gọi thân thiết đấy.
Nhưng trên thực tế ông ta lại phải khom lưng luồn gối.
Đọc FULL bộ truyện.
Khuôn mặt tuấn tú u ám của Lệ Chấn Nam không chút thay đổi, ánh mắt bình thản thậm chí còn chẳng nhìn ông ta, anh thong thả bước vào phòng khách rộng lớn, giọng nói lạnh lùng trầm thấp dị thường.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chủ tịch Tiêu đã quan tâm dự án CCM rất lâu rồi!”
Tiêu Lực khó mà giải thích, ông ta ngượng ngùng cười: " Cũng không thể nói là quan tâm, chỉ là Thư thị vừa hay lại phù hợp với các điều kiện của dự án này, mà với tình hình hiện tại của Thư thị, chắc con rể cũng biết rõ!”
Lệ Chấn Nam ngẩng đầu, đường nét kiên nghị ẩn chứa vẻ tàn nhẫn, giọng điệu nhẹ nhàng mà âm trầm khó đoán.
“Biết thì sao mà không biết thì sao?”
Dù Thư thị có phá sản hay phải đóng cửa, dù ngày mai nó có biến mất khỏi thế giới này thì có liên quan gì đến Lệ Chấn Nam anh?
Tiêu Lực không nói nên lời.
Ông ta lúng túng đứng đó như một chú hề, ngượng ngùng chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Tiêu Lực trầm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-cua-toi/1766233/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.