Rõ ràng là thời tiết tháng sáu, ấm áp, mà phòng ngủ lớn như vậy lại là một cảnh lạnh giá thấu xương.
Lệ Chấn Nam nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như nước.
Chậm rãi giơ tay lên nới rộng cà vạt, tiện tay ném trên ghế sofa, không nhanh không chậm bước về phía Thư Tấn, ánh mắt trầm lãnh.
Nghĩ đến sự giận dữ của anh lần trước gặp mặt, đáy lòng Thư Tấn run rẩy một trận...
Mà giờ khắc này, trên người anh là giận dữ và phiền muộn vô cùng, khỏe môi căng thẳng và ánh mắt tiêu điều xơ xác, vô cùng dọa người.
"Bé Đằng ngủ rồi?"
Anh bỗng nhiên mở miệng, giọng thấp lạnh.
Thư Tấn sững sốt một chút, nhưng cũng gật đầu.
Lệ Chấn Nam từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, uy nghiêm ở đấy mắt hung ác rét lạnh.
Thư Tấn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhanh chóng rũ mắt xuống, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Không giải thích được, anh lại làm sao rồi?
"Gần đây Phương Lộ đã tới sao?" Lệ Chấn Nam tiếp tục nói, thanh âm càng trầm.
Thư Tấn hạ mi, theo bản năng cúi thấp đầu.
Quả thật đã tới mấy lần.
"Cô không quá vui vẻ khi cô ấy tới sao?" Anh lại hỏi.
Thư Tấn ngập ngừng, mi đẹp khẽ run.
Lệ Chấn Nam nhìn cô chăm chú, tầm mắt u trầm, sương lạnh trải rộng, bóp cằm cô:"Trả lời!"
Cô nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không có gợn sóng.
"Không biết nói chuyện còn không biết đánh chữ sao?" Lệ Chấn Nam liếc thấy điện thoại di động trên ghế sofa, sau khi nhặt lên thì ném cho cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-cua-toi/1766228/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.