Ba ngày sau, ở khách sạn Bốn Mùa diễn ra một bữa tiệc tối hoàn toàn mới lạ.
Trong đại sảnh người đến người đi náo nhiệt khác thường.
Lệ thị tổ chức tiệc mừng cho người thừa kế nhỏ, trong giới có không ít người muốn tạo quan hệ với nhà họ Lệ nên lần này mượn cớ đứa trẻ cũng ân cần nịnh nọt đủ kiểu, nâng cốc cụng ly, tất cả đều bàn nhau về chuyện đầu tư kinh doanh.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Thư Tấn ngồi buồn chán trong một góc tương đối khuất, lặng lẽ cầm cốc đồ uống và chậm rãi uống.
Cô trơ mắt nhìn Tưởng Chi Châu bế bé Lệ Đằng ở phía xa tươi cười rạng rỡ trước mặt người khác, hoàn toàn không để ý tới cô.
Nói là cho cô tới tham dự bữa tiệc, chẳng qua chỉ là một hình thức hóa mà thôi. Kết quả là cô thậm chí còn chẳng có cơ hội tới gần con...
Thư Tấn cúi đầu, trong lòng rầu rĩ giống như bị nhét bông, rất khó chịu.
"Ồ, đây không phải là mợ chủ Lệ sao?"
Một giọng nữ đột ngột vang lên. Thư Tấn không cần nhìn cũng có thể nhận ra đó là giọng nói của Thư Kha.
Cô ta mặc chiếc váy dài màu trắng, trang điểm giống như một cô công chúa nhỏ đoan trang, chỉ là vẻ mặt ngang ngược, ánh mắt đầy vẻ xem thường.
"Làm bà chủ nhà họ Lệ, nhưng xem ra cô sống thật thê thảm. Bị người ta đuổi vào trong góc mà không ai hỏi thăm, có khác gì phụ nữ đã ly hôn chứ?"
Từ trước tới nay Thư Kha luôn như vậy, lời nói ra vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-cua-toi/1766218/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.