Thư Tấn quay lại giường và dè dặt bế con lên. Lúc này Bé Đằng đã tỉnh lại, trông cái miệng nhỏ nhắn hình như đang đói.
Cô mỉm cười, đúng lúc cũng có sữa nên xuống giường kéo bình phong, sau đó vén vạt áo.
Khó lắm mới được gặp con nên Thư Tấn vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng. Cô quan sát gương mặt nhỏ nhắn của con trai, sờ bàn tay nhỏ nhắn của nó, trong lòng quá xúc động nên có người vào phòng bệnh cũng không hề hay biết.
Đọc truyện tại đây.
Lúc Lâm Thế Tráng vòng qua bình phong, mới giật mình kinh ngạc phát hiện ra!
"Xin…. xin lỗi!"
Lâm Thế Tráng cũng vội vàng lùi lại phía sau bức bình phong, gương mặt đẹp trai thoáng ửng đỏ vì lúng túng.
Một lát sau, mãi đến khi Thư Tấn chỉnh lại quần áo xong, anh ta mới lại vòng qua bình phong, hít sâu một hơi và giải thích: “Anh xin lỗi về chuyện vừa rồi, anh không cố ý đâu!"
Thư Tấn mỉm cười. Cô quen biết với Lâm Thế Tráng từ nhỏ, sao lại không biết anh ta là người thế nào chứ?
Cô nhìn anh ta, ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Em nghe Niệm Niệm nói rồi, ngày hôm đó cũng may nhờ có anh, cám ơn anh!"
"Ngốc!" Lâm Thế Tráng khẽ cười: “Anh cũng chẳng giúp được gì. Nhưng Tấn Tấn, em đã từng suy nghĩ qua chưa? Chuyện chữa trị lại cổ họng của em đấy!"
Nhắc lại chuyện xưa, Thư Tấn có phần mờ mịt.
"Khi em còn bé vẫn có thể nói chuyện. Trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-cua-toi/1766215/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.