Tiệc tối xa hoa, ăn uống linh đình, cảnh tượng xa hoa lãng phí hiện rõ trước mắt.
Tuy Thư Tấn là con riêng nhưng cũng xuất thân từ nhà giàu, từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng tiếp xúc với những tình huống thế này không ít.
Nhưng tính tình của cô luôn rất nhạt nhẽo, không thích những thứ này.
Đặc biệt là sau khi không thể nói chuyện, tính cách trở nên càng lạnh lùng, cũng càng lầm lì hơn.
Đọc truyện tại đây.
Cô mặc cho Lệ Chấn Nam nắm chặt lấy cổ tay mình đi trong đám người, nghe những lời nói khen ngợi và nụ cười nịnh nọt, qua một lúc, Thư Tấn cảm thấy khuôn mặt của mình cũng sắp cứng đờ vì cười luôn rồi!
Khó khăn lắm mới gặp được Lục Trạch Bắc, anh em tốt của Lệ Chấn Nam, hai người nâng cốc trò chuyện vui vẻ, Thư Tấn nhân cơ hội chuồn đi, một mình đi đến nơi yên tĩnh hơn.
Vừa mới thầm thở phào, bên tai lại vang lên một giọng nữ chói tai…
“Một mình ở đây chắc cô đơn lắm nhỉ?”
Thư Tấn xoay người nhìn về phía Thư Kha đang đi tới chỗ mình.
Hai người cùng ba khác mẹ, đều là con gái của nhà họ Thư, chị gái được ba mẹ cưng chiều, còn cô lại giống như cỏ dại ven đường, bị tất cả mọi người ghét bỏ.
“Nhưng một đứa câm, còn là con riêng như mày có thể xuất hiện ở đây đã là ơn huệ lớn của anh Chấn Nam rồi, hiểu không?”
Thư Kha vênh váo nói, sự kiêu ngạo như ngọn lửa cháy lên muốn nuốt chửng lấy người ta trong nháy mắt.
Lúc sắp đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-cua-toi/1766201/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.