Vẻ bề ngoài của anh thì cũng gọi là cực phẩm, nhưng mà tính cách có này cô thật sự có chết cũng không dám vác anh ta về nhà gặp ba mẹ cô
Nếu anh ta phát bệnh trước mặt ba mẹ cô, thì xem như gia đình cô tan nát
Ôn Đình Mặc xích lại gần Cẩm San, anh dùng ánh mắt sắc bén đen nhánh nhìn cô như muốn nuốt chửng cô
" Ôn Đình Mặc tôi là người mà cả thành phố này không ai dám từ chối...."
Ánh mắt sắc bén đáng sợ đó làm sống lưng Cẩm San như có cơn gió thoảng qua.
Anh ngừng lại dở chừng, ánh mắt sáng lên tia tức giận rồi nhấn mạnh hai chữ " Trừ em.."
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhìn lại thì thấy lúc này cả hai đã quá gần nhau rồi
Gương mặt Cẩm San đỏ ửng, ánh mắt bối rối, hai tay cô đẩy nhẹ anh ra xa
" Ba mẹ tôi rất ghét kiểu người tự cao như anh "
Anh gật đầu " Đàn ông muốn thành công phải biết cao ngạo "
Cô lắp bắp " Nhưng mà
..nhưng mà anh chỉ là nhân viên bán bảo hiểm... Cái tên Vương Khải kia là người thừa kế Vương thị đó.."
Anh lại tiếp tục gật đầu mà không tức giận " Tôi sẽ tự có cách an bài "
Nhìn vẻ mặt cô không mấy tin tưởng, anh đưa tay xoa đầu cô " Tôi có một cái đầu hơn tên kia đấy "
Cẩm San nghĩ cũng phải, anh ta có vẻ rất thông minh, và với nhân viên bán bảo hiểm thường ăn nói với khách hàng rất dễ nghe nữa...
" Tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ca-tinh-cua-on-thieu/3763770/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.