Như những gì Chu Trình Ninh nghĩ vậy, Ngưu Ngưu có chú họ rồi liền quên ba.
Biến thành người trong suốt trong nhà, cả ngày Chu Trình Ninh không có gì làm, không phải đọc sách thì chính là ngủ.
Lúc ngủ còn luôn có thể mơ thấy vợ.
Vợ không ở bên người, anh ngủ cũng chẳng an ổn gì, hiện tại xem như bóp ngón tay tính ngày vợ về đây.
Ôi ngày ơi ngày, mày thiệt là trôi qua chậm quá.
Qua Qua đã về lại từ nhà Nam Nam, Bình An cũng đã chơi 2 ngày ở nhà họ rồi về nhà của cậu rồi, vợ còn phải tới 2 ngày mới có thể về nhà.
Ngưu Ngưu, "Ba, con nhớ mẹ."
Qua Qua, "Ba, con cũng nhớ mẹ."
Chu Trình Ninh với hai đứa nhỏ song song mà ngồi trên sofa phòng khách, nếu nói hai đứa nhỏ nhớ mẹ, vậy thì có một điều chắc chắn là đều không nhớ bằng anh, "Mẹ còn hai ngày nữa là về tới nhà, ba cũng nhớ mẹ."
Ngưu Ngưu, "Có phải mẹ chê chúng ta phiền, cho nên muốn ra ngoài chơi, không cần chúng ta nữa hay không."
Chu Trình Ninh, "Mẹ sao có thể chê chúng ta phiền. Tụi con khi nhỏ mới phiền đó, mẹ ngủ cũng ngủ không ngon, nửa đêm vì mấy đứa mà phải tỉnh lại rất nhiều lần."
Bé sơ sinh nửa đêm khóc quấy, anh với vợ cùng tỉnh, nên biết cho con bú vất vả cỡ nào.
Qua Qua cảm thấy Ngưu Ngưu thiệt sự là nghĩ nhiều quá, "Làm gì có vụ mẹ không cần chúng ta nữa, Ngưu Ngưu em đừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buu-han-thap-nien-80/2684420/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.