Chương trước
Chương sau
Nếu Ngưu Ngưu nói ngon, Tống Bình An quyết định lần sau dẫn Ngưu Ngưu và Qua Qua theo mua vịt nướng.

Tự mình đi mua vịt nướng xách qua, xấu hổ lắm, vẫn là dẫn Ngưu Ngưu với Qua Qua đi mua thì tự nhiên hơn.

Rất mau, trung học đã khai giảng, phải học sơ tam, cậu không có bao nhiêu thời gian mà tới, vừa khéo Ngưu Ngưu với Qua Qua cũng phải đi học, bắt kịp ngày nghỉ, cậu tới đây.

Nếu hai người bạn nhỏ đều ở đây, cậu liền dẫn các bé đi mua vịt nướng, nếu không, vậy chờ lần sau.

Ngưu Ngưu hãy còn đang đắm chìm trong hồi ức được ăn vịt nướng, còn nói với chú họ là muốn cuốn một cuốn, lại a ô cái ăn luôn.

Về phần cuốn thứ gì, quên rồi, vịt nướng là cái gì nhỉ? Cũng quên mất.

Chu Trình Ninh làm xong việc trên tay rồi thì ra ngoài, ngồi bên người vợ.

Từ Hương Quyên chủ động đưa tay phủ lên mu bàn tay Chu Trình Ninh, ngón áp út còn nhẹ nhàng khều một vòng trên đó.

Lại tới nữa, lại là loại cảm giác này.

Đã không phải là cảm giác bị vợ nhìn chăm chú, là được vợ đối đãi nhiệt tình quá mức, lại rất không bình thường.

Chiều nay lúc tới lần hai vợ liền rất không giống với trước kia, khen anh, hơn nữa toàn bộ hành trình đều đang khen anh.

Trước kia càng nhiều vẫn là —— không được, không thể, đủ rồi, hôm nay có việc, đừng quậy.

Được vợ khen đến lâng lâng, nhưng sau khi thanh tỉnh, vẫn là rất muốn hỏi vợ một chút xem cô làm sao vậy.

Là bị hồ yêu bám vào người sao?

Nhưng nói chuyện với Ngưu Ngưu hình như là chính Quyên......

"Quyên, em đừng như vậy!" Chu Trình Ninh rúc vào trong góc tường trốn.

Từ Hương Quyên bức anh vào trong góc, tất nhiên phải chặn anh trong góc: "Em đừng thế nào?"

Đi cao ốc bách hóa mua váy, nhìn thấy có cái váy ngủ tơ tằm màu đen, dù nó đắt, nhưng Từ Hương Quyên vẫn là quyết đoán mua một cái.

Cặp chân dài co lại của Chu Trình Ninh thật sự quá chắn đường, Từ Hương Quyên đẩy sang hai bên, càng áp sát anh hơn.

Hôm nay là ngày nghỉ, bình thường cô sẽ dẫn Qua Qua với Ngưu Ngưu đi sân thể dục nhỏ, thuận tiện mua đồ ăn, trở về lại vào bếp mân mê trong chốc lát.

Chu Trình Ninh cũng không biết sao đột nhiên vợ lại trở thành như thế này: "Em có phải Quyên không vậy?"

"Thế nào, cả vợ cũng không quen biết rồi?" Từ Hương Quyên còn trang điểm, lúc này không có chỉ trích ông chồng nhà mình "Không biết tốt xấu", còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo từng đường nét khuôn mặt anh.



Từ Hương Quyên cũng chả vô nghĩa nữa, ăn trước lại nói.

...

Chu Trình Ninh: "Quyên."

Từ Hương Quyên: "Thế nào? Còn muốn à?"

Chu Trình Ninh: "Em đừng như vậy, em như vậy anh sẽ rất hoảng hốt, em là Quyên."

Gần đây anh hỏi vợ, vợ cứ luôn như thật như giả mà trả lời, làm người ta chả hiểu mô tê gì.

Từ Hương Quyên: "Em như thế nào? Đối tốt với anh chút đã khiến anh hoảng hốt?"

Chu Trình Ninh: "Đây không phải đối tốt với anh, đây là đang công kích ý chí anh."

Từ Hương Quyên: "Nào có nghiêm trọng như vậy, còn công kích ý chí anh...... Gần đây em có đẹp hay không?"

Chu Trình Ninh: "Quyên, em vẫn luôn luôn đẹp, đẹp nhất."

Lời này anh đã nói không biết mỏi mệt.

Từ Hương Quyên: "Em chính là thích nghe lời này, mấy ngày gần đây à, em là muốn biến thành yêu tinh, để mấy tiểu yêu tinh bên ngoài kia không câu anh đi được."

Chu Trình Ninh tiêu hóa lời vợ, sau khi nghe được quả thực là không thể tưởng tượng: "Anh đã có vợ có con rồi, còn đã ba mươi mấy tuổi...... Quyên, em nghĩ nhiều quá, không phải anh nói em, lúc trước em coi trọng anh, anh còn cảm thấy là em nhìn nhầm đó, sợ em không được mấy ngày sẽ liền hối hận."

Thật sự sợ Quyên với điều kiện gia đình tốt, điều kiện của bản thân cũng tốt sẽ đột nhiên đổi ý.

Từ Hương Quyên: "Mấy hôm nay em đang thử, ý chí anh không đủ cường đại, còn nữa, không thể xem thường A Ninh nhà ta, ba mươi mấy tuổi thì thế nào? Ba mươi mấy tuổi liền không cho anh đẹp trai à?"

Anh rốt cuộc là có hiểu lầm lớn cỡ nào với chính anh vậy?

Nói đến ý chí, Chu Trình Ninh: "Quyên, vì là em, nên ý chí anh mới không đủ kiên định...... Nếu vậy, chúng ta lại thử lần nữa đi, thử xem liệu ý chí của anh có phải là dễ bị phá hủy hay không, được không?"

Từ Hương Quyên: "Không được, em phải đi đón Qua Qua với Ngưu Ngưu về."

Tốc độ trở mặt của vợ còn nhanh hơn cả lật sách, Chu Trình Ninh thở dài.

Sau khi biết ngọn nguồn rồi cũng hiểu được vợ không có nghị lực như vậy.

...

Ngưu Ngưu mềm mại gọi: "Mẹ."

Từ Hương Quyên: "Ừ, mẹ chải đầu tóc Ngưu Ngưu lại cho chỉnh tề, chỉnh tề rồi Ngưu Ngưu chính là bé con tinh thần, đẹp trai."

Qua Qua với ba chỉ còn chờ Ngưu Ngưu với mẹ thôi.

Mẹ thì đã xong, là Ngưu Ngưu dây dưa dây cà.

Hôm nay là ngày đầu tiên Ngưu Ngưu đi nhà trẻ, chỉ có tóc thôi đã bắt mẹ chải 3 lần.

Qua Qua tuy đã chơi vài tháng, nhưng cũng không bỏ bê học tập, trong nhà có một người cha là thầy giáo, bé lại là đứa bé biết ăn nói, vào lớp 1 đã được xem như lớp trưởng nhỏ.

Khởi điểm của Qua Qua và Ngưu Ngưu chắc chắn không giống nhau, Qua Qua từng đi nhà trẻ, đã quen với hoàn cảnh tập thể có giáo viên rồi, hơn nữa lúc ấy trong nhà trẻ còn có Tịch Tịch và Miêu Miêu, bé căn bản không cần lao lực đi tìm bạn chơi...... Không biết Trư Trư ầm ĩ kia có tính là một người bạn không.

Rốt cuộc Trư Trư cũng cùng một nhà trẻ.

Tóm lại, Từ Hương Quyên lo lắng tình cảnh ở nhà trẻ của Ngưu Ngưu.

Về sau liệu có bị đứa bé khác bắt nạt không? Không có chị gái ở bên, liệu có chịu ở yên trong nhà trẻ hay không?

Đời trước là đi nhà trẻ, học tiểu học và trung học ở trấn Đức Tảo, chỉ có mấy bước đường, căn bản là không xa, hoàn toàn có thể qua thăm chút.

Bây giờ nhà trẻ của Ngưu Ngưu còn xa hơn tiểu học của chị Qua Qua.

Lo lắng chờ lát nữa khi thả Qua Qua xuống Ngưu Ngưu sẽ đòi đi theo.



Ngày đầu tiên Qua Qua đi học vẫn là Từ Hương Quyên bảo A Ninh đưa đi, cô lưu lại hỏi chị ở đâu rồi để phân tán lực chú ý của Ngưu Ngưu.

Làm cha mẹ, luôn luôn là lo cho con không ngớt, thật sự quá khó khăn.

Sáng hôm nay Chu Trình Ninh chuyên xin nghỉ vì hai đứa bé, anh có đầy đủ thời gian, nhưng không đại biểu cho Qua Qua đủ thời gian: "Quyên, chúng ta xuất phát đi, còn phải ăn sáng nữa, tiểu học của Qua Qua vào học sớm hơn nhà trẻ Ngưu Ngưu 2 tiếng, đừng đến muộn."

Ngưu Ngưu là 10 giờ, Qua Qua là 8 giờ, trừ bỏ hôm nay, hai vợ chồng đều đã ước định sẵn, Chu Trình Ninh đón đưa Qua Qua, Từ Hương Quyên đón đưa Ngưu Ngưu.

Nghe thấy Chu Trình Ninh nói, Từ Hương Quyên dắt tay Ngưu Ngưu, dỗ Ngưu Ngưu ra cửa.

Ngưu Ngưu đến trễ thì trễ đi, nhưng cũng không thể để Qua Qua, cô lớp trưởng nhỏ mới vào chức vị đây đến muộn.

Được làm lớp trưởng, Qua Qua đã nói rất lâu với bọn họ ở nhà đó.

Hôm nay em trai đi nhà trẻ, Qua Qua cũng không giục ba mẹ, rốt cuộc bé biết ba mẹ có quan niệm thời gian hơn bé nhiều.

...

Tới tiểu học rồi, Qua Qua cõng cặp sách chạy chậm vào trường, chung quanh cũng đều là học sinh tiểu học.

Cũng đeo cặp, Ngưu Ngưu muốn đi theo Qua Qua, Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu, không phải chỗ này, chúng ta là ở một chỗ khác, Trư Trư cũng ở đó."

Trư Trư đang ở mẫu giáo, hôm nay có thể tưởng tượng ra được biểu tình tuyệt vọng của hai vợ chồng Quản Thiến.

Những cặp cha mẹ khác có thể là lo lắng cho con, vẫn luôn lưu lại phụ cận nhà trẻ quan sát, nhưng hai vợ chồng Quản Thiến hẳn là thuộc cái kiểu càng thoát khỏi cái tay nải nhỏ kia càng sớm càng tốt.

Tuy Trư Trư quá ồn ào đi, nhưng nghe thấy Trư Trư ở đó, Ngưu Ngưu đỡ hơn không ít.

Tới nhà trẻ rồi, không có quá nhiều phụ huynh ở đây, mà mấy phụ huynh kia còn đều là cha mẹ của đám bé con mới vừa đi nhà trẻ, tuổi tầm tầm Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu ở chính giữa ba mẹ, dắt tay ba mẹ, tò mò nhìn khắp nơi.

Giáo viên ở Hoa Đô chắc chắn tốt hơn ở trấn Đức Tảo, lấy quy mô và cơ sở vật chất của nhà trẻ mà so, ấy là càng thêm phong phú đa dạng, số lượng giáo viên mầm non không ít.

Khi Quản Thiến với Ấn Nhạc kéo Trư Trư tới là 9 giờ, Ngưu Ngưu đã đang chơi cầu trượt.

Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh kiên nhẫn bồi Ngưu Ngưu chơi thang trượt, cứ việc chung quanh đã bắt đầu có mấy đứa bé tru lên đòi về nhà, Ngưu Ngưu có nhìn tứ phía, nhưng mà không khóc theo, Trư Trư tới đây là khóc liền, vốn tưởng rằng là ba mẹ nhóc con dẫn nhóc ra ngoài chơi, nhìn thấy một đám trẻ con đang khóc, liền biết ngay chắc chắn là chỗ nhốt trẻ con.

Mẹ đã từng nói với bé rằng không nghe lời nữa liền nhốt vào chỗ chuyên nhốt trẻ con, chắc chắn là nơi này.

"Đừng khóc, anh Ngưu Ngưu cũng ở đây mà." Quản Thiến thấy con trai nước mắt nước mũi tèm lem, thật sự chịu không nổi, nhưng chịu không nổi thì có thể thế nào đây, vẫn là con trai của mình.

Ấn Nhạc bế Trư Trư, không có tay nào rảnh, nên Quản Thiến lấy giấy ra lau mặt cho Trư Trư.

Trư Trư nhìn thấy anh Ngưu Ngưu cũng bị nhốt vào, lập tức càng thêm bi thương, gào còn lớn tiếng hơn nữa.

Quản Thiến dứt khoát từ bỏ việc lau mặt cho Trư Trư, chờ nhóc khóc đủ rồi lại lau.

Vì giọng Trư Trư đủ to, nhà trẻ đột nhiên liền biến thành hiện trường đám bé con so kè xem ai lớn tiếng, so kè xem ai khóc lớn hơn ai.

Đừng nói liệu Ngưu Ngưu có bị quấy nhiễu hay không, Từ Hương Quyên nghe xong cũng đau đầu, bèn bảo Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu lên.

Khi lại lần nữa trượt xuống từ trên cao, Ngưu Ngưu cao hứng đến hét chói tai, trong một mảnh tiếng khóc có chút đột ngột.

Trư Trư hai mắt đẫm lệ mông lung, lông mi treo nước mắt, không nhìn thấy rõ vật trước mắt, nhưng nghe thấy anh Ngưu Ngưu cao hứng như vậy, nhóc con vẫn là nỗ lực nín khóc, để trước mắt trở nên rõ ràng.

"Ba ba, chơi." Trư Trư cũng muốn chơi.

Trư Trư muốn chơi thang trượt, hai vợ chồng Chu Trình Ninh với Từ Hương Quyên liền bế Ngưu Ngưu sang cái xích đu nhỏ, cho Ngưu Ngưu chơi đánh đu.

Xích đu nhà trẻ thấp bé, cũng không cao, là cái loại các bạn nhỏ đều có thể nhón chân chạm đất kia.

Bảo Ngưu Ngưu nâng cái chân nhỏ lên, Từ Hương Quyên phụ trách đẩy, Chu Trình Ninh che chở.

Hiện tại đã biến thành một ngày dạo chơi nhà trẻ.



Trư Trư cái này cũng muốn chơi, cái nọ cũng muốn chơi, tóm lại là thấy anh Ngưu Ngưu, nhóc con đều muốn chơi, cuối cùng hai cậu bạn nhỏ đồng loạt ngồi trên bập bênh dành cho trẻ nhỏ.

Vì Ngưu Ngưu với Trư Trư, càng ngày càng nhiều các bạn nhỏ bị những trò chơi này hấp dẫn, cuối cùng để ba mẹ hoặc ông bà nội hoặc ông bà ngoại dẫn đi chơi.

Trư Trư cũng chơi vui vẻ giống Ngưu Ngưu vậy, chơi đến cuối cùng cũng không biết ba mẹ đã đi lúc nào.

Các lớp dành cho bé nhỏ, lớp mầm, lớp chồi và lớp lá cũng được chia lớp khá rõ ràng.

Sẽ không tồn tại vụ mấy khối lớp cùng học, cho nên Ngưu Ngưu với Trư Trư chỉ có thể tách ra.

Rời khỏi anh Ngưu Ngưu là việc Trư Trư không thể chịu được, chính là muốn giáo viên để bé và anh Ngưu Ngưu ở lớp mầm ngồi với nhau, la lối khóc lóc với cả lăn lộn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, sau đó dứt khoát tự mình chạy tới.

Vì sao bé lại nhớ rõ phòng học này? Vì bé nhìn thấy anh Ngưu Ngưu được giáo viên dẫn vào.

Bé còn muốn cho anh Ngưu Ngưu nhìn đồ vật trong cặp sách nhỏ của bé.

Tối hôm qua mẹ nhét rất nhiều thứ cho bé, có hai hộp sữa bò, bé có thể lấy ra 1 hộp cho anh Ngưu Ngưu.

Hai bé cùng nhau uống.

Thật ra thì tối qua Quản Thiến không tính bỏ sữa bò vào, nhưng Trư Trư một hai đòi mang, cô ấy cũng không cản.

Mang thì mang đi, đừng gây chuyện cho mẹ là được.

Này không, giờ đang gây chuyện đây nè.

Trư Trư đã bị các giáo viên dán lên cái nhãn bé con phiền phức.

Trư Trư làm các thầy cô đau đầu, vừa bị thầy cô chạm vào liền wao wao gào, một hai đòi ở bên anh Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu cũng chả biết nên làm cái gì bây giờ: "Cô ơi, em ấy là em trai em."

Cô giáo đương nhiên sẽ không quản cái gì mà em trai hay em gái, hai đứa bé không phải một lớp: "Bạn Ấn Hải Chước."

Trư Trư: "Em là Trư Trư!"

Cô giáo: "Bạn Ấn Hải Chước, đây không phải lớp của em, em đi nhầm rồi."

Trư Trư: "Em là Trư Trư!"

Cô giáo: "Bạn nhỏ Trư Trư, chỗ này không phải lớp em."

Sau đó chính là cái bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Trư Trư, mặc kệ cô nói kiểu gì đi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.