Thấy khách ăn đến mồ hôi đầy đầu, Từ Hương Quyên đi đến bên người Chu Trình Ninh, nhẹ giọng nói chuyện với anh, bảo anh rót chén nước sôi để nguội cho khách.
Trong nhà có nước ấm và cũng có nước sôi để nguội, khách có yêu cầu thì bọn họ sẽ cung cấp, tuy hiện tại người khách này chưa nói cần, nhưng Từ Hương Quyên thấy anh ta hình như không quá có thể ăn cay, gọi cay vừa có thể là quá cay, bên cạnh có dấm cũng không nghĩ tới thêm vào một chút để trung hòa một chút.
Chu Trình Ninh vào phòng bếp rót nước sôi để nguội cho khách, Từ Hương Quyên thì lại tiếp tục lưu lại bên ngoài.
Chờ nước được đưa đến cho khách rồi, anh khách thật sự nốc nửa chén nước.
Từ Hương Quyên nhìn cũng cảm thấy khó chịu, này đây no căng đi, mì chua cay không ăn no, nước sôi để nguội thì lại nốc cho no rồi.
Cho nên ăn cay cũng phải lượng sức mà đi.
Hôm nay chỉ có một người khách tới, vạn sự khởi đầu nan, Từ Hương Quyên tin tưởng sau đó vẫn là sẽ có khách.
Chờ người khách duy nhất ăn xong đi rồi, bàn ghế cũng nên tới lúc thu dọn.
Trở về lại phòng bếp, Ngô Chung liền nói ý nghĩ của mình cho chị họ: "Chị ơi, chị dứt khoát bán sớm một chút, nổ bánh quẩy, bánh bao màn thầu, sau đó có sữa đậu nành, còn có các loại miến, canh miến khoai lang, miến khoai tây đều được."
Từ Hương Quyên có nghĩ tới: "Ít chút thì được, có điều người trong thôn cũng không nhiều lắm, người mua càng không nhiều lắm."
Ngô Chung: "Người thôn bọn em nhiều, chị có thể đến chỗ bọn em đó."
Từ Hương Quyên: "Chả có gì khác nhau, đi thôn các cậu còn không bằng thuê một chỗ trên trấn mà bán."
Chu Trình Ninh nghe được trấn trên, đôi mắt đều sáng: "Quyên, nếu không đắt, thuê dài hạn ở trên trấn đi, nhà trẻ, tiểu học và trung học đều chen chúc ở một mảnh, người nhiều."
Hơn nữa anh dạy ở trung học trấn, đoạn thời gian nghỉ trưa kia tìm vợ cũng tiện.
Qua Qua xem náo nhiệt: "Mẹ, đi trấn trên, như vậy con cũng có thể giúp mẹ làm việc."
Từ Hương Quyên thật là phải bị Qua Qua đánh bại: "Con làm việc gì hả, an ổn chờ ở nhà trẻ là được... Trấn trên chờ sang năm lại nói."
Ngô Chung: "Trấn trên cũng được, cách hơi gần chút, em có thể sang bên chỗ chị cọ ăn cọ uống."
Đám anh ấy đến nhà cô mình sẽ đi qua trấn trên, trấn trên đích xác là gần hơn nhiều.
Ngô Thải Phượng: "Bay nghĩ đẹp lắm, còn muốn cọ ăn cọ uống, chờ bay đến rồi cô mày là người đầu tiên đuổi bay đi."
Ngô Chung: "Cô, cô là cô ruột con sao?"
Ngô Thải Phượng: "Đương nhiên là ruột của mày, đừng có bần với cô."
Ngô Chung chính là một anh dở hơi, đùa đến mọi người cười ha hả, đặc biệt có thể làm sinh động bầu không khí.
...
"Mẹ, đây là quả táo cô giáo khen thưởng con." Qua Qua móc ra một quả táo nhỏ từ trong cặp sách đưa cho mẹ.
Từ Hương Quyên vừa mới chuẩn bị lấy kéo cắt một nắm hành dại, nghe thấy con gái nói, bèn thả kéo xuống, nhận lấy quả táo: "Hôm nay Qua Qua là được hạng nhất hay là làm việc tốt?"
Trên đường đi Chu Trình Ninh đã nghe con gái nói một lần, nhưng con gái rốt cuộc là không cho anh nói với vợ, bé muốn tự mình nói cho mẹ, cho nên đành phải trầm mặc.
Qua Qua kiêu ngạo: "Hạng nhất, con biết viết nhiều chữ nhất, hơn nữa con vẽ tranh đẹp nhất, chỉ có con có toàn bộ một quả táo, người khác đều chỉ có 1 mảnh!"
Nghe con gái nói xong, Từ Hương Quyên nhìn quả táo nhỏ trên tay, một quả rất nhỏ, là cái loại cô có thể bao trọn kia, có điều là phần thưởng của con gái, cô bạn nhỏ chắc chắn tự hào mười phần, "Qua Qua thật lợi hại, về sau đi theo ba học nhiều mấy chữ, lại lấy hạng nhất."
Qua Qua gấp không chờ nổi muốn chia táo: "Con biết rồi! Mẹ cắt táo đi."
Ngưu Ngưu ở một bên muốn bắt lấy táo, bởi vì quả táo này thật sự quá mini, rất được em bé thích.
Từ Hương Quyên không cho Ngưu Ngưu cơ hội bắt lấy táo: "Chờ mẹ rửa sạch táo rồi liền cắt, mọi người cùng nhau ăn."
Nếu con gái đã trịnh trọng mà lấy quả táo ra như vậy, Từ Hương Quyên cũng liền không sai sử Chu Trình Ninh rửa táo, cô tự mình rửa.
Rửa sạch táo rồi, gọt vỏ táo, Từ Hương Quyên đặt quả táo trên tấm thớt đã rửa sạch, cầm con dao, ước lượng xem nên xuống tay thế nào mới tốt.
Chu Trình Ninh còn ở một bên bảo vợ cắt táo cẩn thận, đừng để cắt phải tay.
Ngưu Ngưu cũng khó được mà an tĩnh nhìn mẹ cắt táo mà không ồn ào.
Từ Hương Quyên hạ quyết tâm, xuống dao cắt 4 múi, Qua Qua lớn nhất, cô và Chu Trình Ninh chỉ với lượng của một miếng ăn, mảnh của Ngưu Ngưu thì cắt ra một mảnh nhỏ đưa cho Ngưu Ngưu, dư lại giao cho ba Ngưu Ngưu giải quyết.
Lần này Ngưu Ngưu không có bởi vì mình nhỏ nhất mà ồn ào, bé chậm rãi liếm quả táo ăn.
Mọi người đều ăn được táo, Từ Hương Quyên khen một câu táo ăn ngon thật, sau lại lấy kéo tiếp tục đi cắt hành.
Mùa đông còn có hành tồn tại thật là rất tốt.
Qua Qua ăn táo, đồng thời không quên tiếp tục khoe với Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, táo của chị ăn ngon đi."
"Ngao ngao." Ngưu Ngưu kêu to, xem như đáp lại chị.
Chu Trình Ninh ăn táo, tiếp tục việc trên tay, rửa cải trắng.
Ngày mai là ngày nghỉ, buổi tối còn nhiều việc lắm đâu, vợ nói ngày mai muốn mang lên đồ ăn chuẩn bị bán lẩu cay.
Hiện tại phòng bếp trong nhà chen chúc không ít rau dưa, buổi tối phải nổ viên chiên.
Đã vào tháng mười 12 rồi, thời tiết lạnh xuống, khách ăn mì chua cay mỗi ngày cũng có mấy người, chủ yếu vẫn là bán bánh bao màn thầu, mì chua cay cũng không bán chạy như bì lạnh vậy.
Món xào còn đang bán, nhiều thêm cơm chiên và bánh mật xào.
Món xào thì xem tình huống mà xào, có gì xào đó, cùng ngày đều sẽ viết sẵn trên thực đơn.
Sáng mai Từ Hương Quyên liền tính bày đồ ăn lẩu cay ra.
Trời lạnh rồi, đồ ăn và rau dưa cũng không dễ bị hư.
Từ Hương Quyên cắt hành về làm cơm chiều, ăn cơm chiều xong phải tiếp tục làm việc.
"Mẹ, nhiều đồ ăn như vậy là muốn qua mùa đông sao?" Qua Qua ăn cơm trộn canh đậu hủ, tò mò hỏi mẹ.
Từ Hương Quyên giải thích: "Ngày mai bày ra bán, lẩu cay đó, khách muốn ăn gì thì mua đó, mẹ ở trong phòng bếp nấu xong rồi mang sang."
Chiều về Qua Qua nhìn thấy mẹ đang trộn đậu hủ và thịt, đã hỏi qua mẹ, biết mẹ muốn nổ viên chiên: "Mẹ, con muốn ăn thịt viên."
Từ Hương Quyên: "Thịt viên mẹ còn chưa nổ đâu, chờ sáng mai lại ăn."
Qua Qua đề phòng người có lượng cơm ăn lớn nhất nhà – ba: "Buổi tối cũng không cho ba ăn."
Từ Hương Quyên đáp ứng: "Không cho ba ăn, Qua Qua con ngủ ngon, mẹ nhìn ba cho."
Chu Trình Ninh ra vẻ tức giận: "Có phải Qua Qua cố ý nhằm vào ba không, mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm ba."
Qua Qua tiếp tục cường điệu với mẹ: "Mẹ phải đối xử bình đẳng."
Chu Trình Ninh: "Không nên dạy con nhiều thành ngữ như vậy."
Từ Hương Quyên: "Rồi, ăn chiều đi, Qua Qua ăn cơm xong rồi rửa ráy đi ngủ, ngày mai còn phải tìm Miêu Miêu đi chơi nữa."
Qua Qua: "Ưm! Con biết rồi mẹ!"
Nguyên liệu nấu ăn tính dùng làm món mặn không còn nhiều lắm, giờ có huyết gà huyết vịt, viên chiên, trứng mặt trời, lạp xưởng, lòng gà với thịt gà, huyết vịt chuyên mua về, cái khác đều là nhà mình làm.
Nước lèo là dùng xương gà hầm ra, nguyên liệu nấu ăn từ gà có tác dụng tương đối rõ ràng.
Chờ Qua Qua đi ngủ, Từ Hương Quyên mới bắt đầu nổ viên chiên.
Viên chiên có thịt có đậu hủ, Từ Hương Quyên không có nặn quá lớn, kích cỡ tương đương nhau, coi như viên nhồi, vị hẳn là không tồi.
Chiên chừng đầy cái giỏ tre nhỏ là được, là giỏ tre mua được từ chỗ bạn của ông nội, nghe nói bọn họ muốn mua, bạn của ông nội còn nói không cần tiền, Từ Hương Quyên kiên trì trả.
Tuy đan giỏ tre là sở thích của cụ ông, nhưng ngày thường cũng dùng để bán lấy tiền, không thể đến chỗ họ lại không cần tiền.
Trừ bỏ giỏ tre còn có sọt tre đựng rau dưa, các loại lớn nhỏ, về phần huyết cần phải ngâm trong nước kia, Từ Hương Quyên lại dùng chậu nhỏ mua riêng để đựng.
"Quyên, anh có thể ăn chứ?" Chu Trình Ninh nhìn thấy thịt viên nổ đến vàng kim, bụng lại không khỏi đói lên.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua nói đối xử bình đẳng."
Chu Trình Ninh: "Qua Qua nói bậy, ăn cái viên chiên cần gì yêu cầu đối xử bình đẳng."
Từ Hương Quyên: "Vậy anh ăn đi, đều chín rồi, gắp cái xấu trong giỏ tre nhỏ mà ăn, cái đẹp giữ lại."
Lời con gái nói thì vào tai này ra tai kia là được rồi.
Từ Hương Quyên chia làm 2 nồi mà nổ, hiện tại nổ nồi thứ 2, đã có thành phẩm trong giỏ tre nhỏ.
Được cho phép, Chu Trình Ninh cầm đũa gắp một viên cho vào trong miệng mình: "Quyên, ngon, em cũng ăn này."
Lại gắp một viên khác đưa đến bên miệng vợ, viên chiên không nhiều lắm, là dùng để bán, anh ăn một viên nếm thử vị là được, dù sao bán không ra cũng là người trong nhà ăn.
Từ Hương Quyên cắn vào miệng, "Ừm, cũng không tệ lắm, rất thơm... A Ninh, anh trừ bỏ ngon ra còn biết nói gì nữa?"
Chu Trình Ninh: "Quyên, anh không nghiên cứu về mỹ thực quá nhiều, nếu em cần, anh chuyên đi tìm xem vài cuốn sách cổ về mỹ thực."
"Gì mà sách cổ hả, không cần xem, em cứ thích nghe ngon." Từ Hương Quyên là thật sự sợ, nếu ông chồng nhà mình thật đi xem gì mà sách cổ, mỗi ngày văn văn vẻ vẻ khen cô nấu ăn, cô phải nổi da gà mất.
Chu Trình Ninh: "Quyên, tối nay tắm chứ?"
"Tắm chứ, sao lại không tắm, anh xem em nổ viên chiên đến cả người đều dầu mỡ này."
Tuy thoạt nhìn nhà bọn họ còn rất nhiều thịt, nhưng đều không phải dùng để nhà mình ăn, nhà mình thì tối đến nên ăn chay vẫn là ăn chay.
Từ Hương Quyên chỉ cần chạm vài thịt thì đều muốn tắm rửa, tối nay nổ viên chiên liền đại biểu cho muốn tắm.
Chu Trình Ninh: "Không dầu mỡ... Quyên, anh với em cùng nhau tắm, mùa đông lạnh, hai chúng ta cùng nhau tắm cho nhanh."
"Được thôi, tối cùng nhau tắm."
Vợ không phản đối làm Chu Trình Ninh cao hứng lên, chỉ là tới lúc tắm rồi liền không cao hứng lên nổi.
"Quyên, có phải em sắp tắm xong rồi không?" Ngồi ở chỗ ngày thường nhóm lửa, Chu Trình Ninh mở miệng lần thứ 3 đi hỏi.
Thì ra ý tứ của vợ khi nói cùng nhau tắm, chính là ở trong bếp, anh nhóm lửa của anh, cô tắm của cô.
Giữa hai người cách một cái đài bếp to.
Mùa đông mặc quần áo một chiếc lại một chiếc, Từ Hương Quyên đang mặc quần áo: "Ừm, em đang mặc quần áo, rất mau là xong rồi."
Trời lạnh, không muốn để ông chồng nhà mình đứng ngốc ở bên ngoài chịu đông lạnh, bèn dứt khoát vào phòng bếp ở cùng cô luôn.
Cô tắm xong rồi liền đổi thành cô nhóm lửa, anh tắm.
Chu Trình Ninh tắm rất mau, mùa đông chỉ vài phút là xong xuôi, cứ làm Từ Hương Quyên hoài nghi liệu anh có tắm sạch sẽ không.
Tắm xong, Chu Trình Ninh thu dọn quần áo, sửa sang xong xuôi quần áo dư rồi lại đổ nước tắm đi, Từ Hương Quyên thì lại là xác nhận lại nguyên liệu nấu ăn một lần.
Mùa đông cô vẫn là phải đề phòng trùng, phải đậy điệm nguyên liệu nấu ăn cho tốt.
Dọn dẹp phòng bếp xong, hai vợ chồng mới về phòng.
Buổi tối, thời gian Ngưu Ngưu ngủ đều khá sớm, ngủ cùng một lúc với Qua Qua, lúc về động tác của hai vợ chồng đều thả rất nhẹ, cũng không châm đèn dầu hỏa, tay nắm tay, sờ soạng nằm bò lên giường.
Trong ổ chăn Từ Hương Quyên đã thả cái túi chườm nóng, giờ đã rất ấm áp.
Cởi áo mặc ngoài ra, hai vợ chồng chui vào ổ chăn.
Chu Trình Ninh dán lại đây, Từ Hương Quyên cũng rất tự nhiên mà ôm lấy anh.
Kết thúc, Chu Trình Ninh thả bằng phẳng hô hấp, kéo chăn kín mít, ôm vợ vào lòng, dán bên tai vợ nói lời nhỏ nhẹ: "Quyên, sang năm muốn thuê chỗ trên trấn trên làm ăn chứ?"
Nhịp tim đập gia tốc của Từ Hương Quyên mới bình thường lại: "Chờ sang năm lại nói."
"Rất mau là sang năm rồi, giờ đã tháng 12."
Anh thật sự quá muốn có vợ ở bên người.
Tuy hiện tại mỗi ngày vợ đều ở bên người, nhưng anh cảm thấy căn bản không đủ, thời gian ở trường học dài như vậy đâu.
Từ Hương Quyên: "Gấp thế làm gì, dù cho sang năm thuê, nhưng còn phải chờ một hai tháng nữa mới có thể qua."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]