Chương trước
Chương sau
Mới sáng sớm, Qua Qua rời giường, ăn sáng xong thì đi tìm Miêu Miêu chơi.

Hiện tại trời nóng, buổi chiều nóng hơn, đặc biệt là nắng lúc hai ba giờ, độc lắm.

Trước lúc Qua Qua ra cửa, Từ Hương Quyên bảo con bé đội mũ rơm nhỏ cô tết cho con bé lên, Qua Qua vô cùng cao hứng ra cửa.

Từ Hương Quyên không quá rõ tâm tư của các bé gái, ngày thường gặp mặt ở nhà trẻ còn chưa đủ, thế nào cũng phải ra cửa vào ngày nghỉ tìm đối phương chơi.

Còn mất công Qua Qua da mặt dày, bằng không đứa bé con nào có thể thường xuyên đi nhà người khác còn sẽ không ngượng ngùng.

Còn chưa rửa chén, Từ Hương Quyên chú ý tới bữa sáng này Chu Trình Ninh có chén cháo đã uống nửa ngày, "Có đói không? Sáng thấy anh ăn không được mấy miếng."

Chu Trình Ninh: "Quyên, sau khi chúng ta gì gì kia, anh lại ăn nhiều một chút."

Từ Hương Quyên đoán được là gì, "Chờ em quét nhà xong, rửa sạch chén lại nói."

Thật ra thì cô cũng có chút muốn, không muốn như ba nó vậy thôi, nhưng nếu ba nó đã đề ra, cô không cự tuyệt, chỉ nói chờ làm việc xong.

Tuy bữa sáng cũng không ăn quá nhiều, nhưng cơm nước xong không thể vận động ngay là thường thức.

Mất công ông chồng cô tính toán xong việc lại ăn cơm no, không ăn mấy miếng.

"Quyên, anh rửa chén cho." Phân công càng mau.

...

"Em đã nhờ ba nhờ người mua bếp lò với than đá, chờ đồ đạc đến đủ đầy là có thể bày sạp, mới đầu quyết định bày buổi tối trước, có khả năng không rảnh lo cơm chiều cho anh với Qua Qua, đến lúc đó sẽ giữ lại cơm chiều, mấy anh nhớ ăn." Dựa vào lòng Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên nói ra kế hoạch của mình.

Thật thì bây giờ đã có gas, nhưng gas đắt hơn lò và than nhiều, ba cô có quan hệ để mua được, nhưng cô cũng không có tiền mua á.

Chu Trình Ninh còn đang trong dư vị, nói chuyện chậm hơn ngày thường nhiều, "Anh tan tầm rồi có thể dẫn theo Qua Qua đi, Quyên, em nói cho anh ở đâu, anh lái xe đi liền."

Từ Hương Quyên còn rất thích nghe giọng nói lười biếng này của ông chồng nhà mình, "Xem tình huống đi, nghỉ hè lại đến hỗ trợ, hoặc là anh ở nhà chăm con, chăm Ngưu Ngưu cũng là hỗ trợ."

Sạp quán một ngày sẽ bày bao lâu, xem tình huống quyết định.

Mùa hè trời nóng, người ở bên ngoài lâu quá thì không thoải mái cũng không được, sinh bệnh rồi tiền khám tiền thuốc còn cần một tuyệt bút, sạp bánh trứng một năm bốn mùa đều có thể bày, giờ trong thôn với trên trấn không tra bày quán sạp, nên dựng sạp còn xem như linh hoạt.

Ba mẹ không có việc gì sẽ đến hỗ trợ, khi nhàn rỗi cô phụ trách làm bánh trứng với thu tiền, khi vội cô chỉ chuyên môn đi làm bánh trứng.

Trước làm bánh trứng thử xem, cái khác lại từ từ thêm.

Nhà Miêu Miêu 6-7 giờ đã mở cửa, trong nhà không có hạng mục giải trí, buổi tối lại ngủ sớm, sáng sớm 5-6 giờ tự nhiên tỉnh, hai vợ chồng nằm trên giường trong chốc lát cũng mới 8-9 giờ, Ngưu Ngưu tỉnh lại thì liền đều xuống giường.

"Đừng có bế Ngưu Ngưu vào buồng trong, buồng trong để em đi hun ngải thảo." Từ Hương Quyên đút Ngưu Ngưu ăn sáng, cho Chu Trình Ninh bế.

Ngải thảo có tác dụng đuổi muỗi, trời nóng lên, cô sẽ cắm mấy cây ngải thảo phơi khô trên cửa sổ, đúng giờ dùng ngải thảo thì hun buồng trong một lần.

Chờ đi ra ngoài dựng sạp ấy, còn phải chuẩn bị làm mấy cái túi thơm ngải thảo đeo trên người.

Hun buồng trong xong thì hun gian ngoài, sau đó Từ Hương Quyên dứt khoát hun phòng bếp luôn một thể, Ngưu Ngưu được ba bế, tò mò nhìn mẹ, cái tay ú nần hiếu động đều chẳng có động tác gì cả.

Tới gần giờ cơm, Qua Qua đầu đội mũ rơm nhỏ về nhà, đều không cần mẹ phái ba đi gọi, cô bé đã tự mình trở về ăn cơm.

"Qua Qua, năm nay làm cái giường cho con, có giường rồi ngủ một mình trong phòng nhỏ có sợ không?" Lúc ăn trưa, Từ Hương Quyên nhắc chuyện phân phòng với Qua Qua.

Buổi sáng cũng nói việc này với A Ninh, lúc này hai vợ chồng bọn họ rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, đằng nào cũng không tiện mỗi lần đều chờ con nó không ở chứ, thế thì một tuần cơ bản chỉ có thể 1 lần.

Con lại lớn tí nữa là có thể nhớ chuyện, tuy không có khả năng nói gì ngay mặt ba mẹ, nhưng nếu thật lưu lại trong ấn tượng, xấu hổ cỡ nào.

Qua Qua: "Không sợ, nằm một mình một chiếc giường thật lớn, con có thể cho Miêu Miêu với chị Tịch Tịch ngủ với con chứ?"

Từ Hương Quyên: "Ngày thường thì không thể, nếu ngày nghỉ Miêu Miêu với Tịch Tịch nguyện ý lại đây, con liền dẫn đến đi."

Qua Qua: "Dạ! Cảm ơn mẹ! Khi nào thì con có giường?"

"Chờ một đoạn thời gian, năm nay có thể có." Còn phải làm cái ghế dựa cho Ngưu Ngưu, năm nay tiêu dùng quá lớn, không đi kiếm ít tiền thì cuộc sống này phải làm sao?

...

Trung tuần tháng 6, thôn Mao Đổng có một rạp kịch đến dựng sân khấu hát tuồng, Từ Hương Quyên liền định dựng sạp vào ngày này.

Ngày đầu tiên dựng sạp, người một nhà đều đến đông đủ, trên từ ba mẹ Từ Hương Quyên, dưới đến một đôi trai gái.

Ở nông thôn, một khi có dựng sân khấu, cả thôn có rảnh đều sẽ vội vàng đi.

Mọi người đều chen chúc phụ cận sân khấu, Từ Hương Quyên ở bên khoảnh đất trống cách đó không xa bắt đầu đun nóng nồi.

Đốt than đá không giống nhóm lửa, than đá tương đối "Chậm nhiệt", chảo nóng lên cũng chậm, nhưng chỉ cần chảo đã nóng lên, thế thì vẫn luôn duy trì, làm bánh trứng cũng mau.

"Quyên, thật sự sẽ có người đến mua sao?" Ngô Thải Phượng cũng không chen đi xem kịch, hôm nay chỉ lo phần bánh này của con gái không bán đi được.

Ăn thì ngon thật đấy, sáng nay bà đã ăn 2 cái, nhưng ai sẽ mua hả, một cái bánh rán này lót nền đã phải 3 mao tiền, muốn bún khô thì lại thêm 2 mao, khoai tây sợi với cải bắp thì 1 mao, đậu đũa với tàu hũ ky cũng phải 2 mao tiền.

"Mẹ, mẹ đừng to, bán ra được." Nồi đã nóng lên, Từ Hương Quyên tráng chút dầu nơi cái chảo đáy bằng, gắp một đũa bún khô vào trong một góc nồi, bắt đầu tráng vỏ bánh, đánh trứng.

Cơm chiều cô cũng không cho Qua Qua ăn quá nhiều, chính là vì "Tuyên truyền."

Bánh tráng xong quét tương lên, cho bún khô để bên cạnh chảo đun nóng vừa nãy vào trong bánh, thêm một muỗng đậu đũa, lật đều, gập bánh lại với nhau, lấy cái xẻng cơm đè một cái, cắt thành 2 nửa cho vào túi giấy nhỏ.

Từ Hương Quyên: "Qua Qua với Miêu Miêu cầm đi xem kịch đi, chờ chút để hơi nguội lại ăn."

Qua Qua yêu nhất là xem náo nhiệt, lấy được bánh trứng rồi thì cùng đi xem kịch với Miêu Miêu.

Hai cô bạn nhỏ nhỏ người, rất mau đã chui vào, tìm một chỗ cách sân khấu tương đối gần, Miêu Miêu biết mẹ Qua Qua nấu ăn ngon, cô bé còn từng ăn bánh trứng gà, hôm nay ăn bánh trứng, cũng chưa chờ bánh nguội đã ăn rồi, "Ăn ngon."

Qua Qua: "Bán lấy tiền, Miêu Miêu là bạn mình, không cần tiền."

Hai đứa bé căn bản không hiểu kịch, nghe không hiểu cũng không xem hiểu, nhưng không ngại các bé xem náo nhiệt.

Miêu Miêu nghe thấy cần tiền, cảm thấy cái bánh này càng ngon, "Bao nhiêu tiền vậy?"

Qua Qua: "Bên trong đều là trứng ó o, mẹ mình nói cái gì cũng không thêm đã cần tới 3 mao tiền."

Miêu Miêu khiếp sợ, "Ba mao tiền!"

Qua Qua: "Đúng vậy, 3 mao tiền, mẹ mình nói hiện tại vẫn là chịu lỗ, không kiếm được tiền, bởi vì mua bếp lò, mua than đá đều cần rất nhiều tiền."

"Bé con, con ăn gì vậy?"

Hương vị thật sự quá thơm, người đàn ông thật sự nhịn không được hỏi.

"Bánh trứng, mẹ con bán bánh trứng, ở chỗ đó." Qua Qua chỉ một hướng cho người đàn ông, nói rồi tiếp tục tự mình ăn, thuận tiện thảo luận người trên sân khấu với Miêu Miêu.

Trẻ con xem cái mới mẻ, ríu rít, cũng không chỉ mình Qua Qua với Miêu Miêu ríu rít, trẻ con chỗ này còn không ít đâu.

Chỉ là hương vị bánh trứng của chỗ Qua Qua với Miêu Miêu đây thật sự quá bá đạo, vòng tứ phía cái mũi đều không tiêu tán được.

Từ Hương Quyên còn ở bên kia chậm rì rì pha bột loãng, không có đặc biệt lo lắng việc làm ăn, Ngô Thải Phượng bế cháu ngoại, sầu ơi sầu.

Kịch yêu xem cũng không xem vào.

Ngưu Ngưu lần đầu tiên tới xem kịch, tò mò mười phần, nhìn người trên sân khấu, nhóc vẫy vẫy cánh tay nhỏ, ê ê a a kêu, hưng phấn mười phần.

Từ Căn Sinh thì thật lại không gấp, nhiệm vụ của ông là trông chừng mấy đĩa đồ ăn lớn với một chậu trứng gà kia.

Tuy rằng mấy món này xào rồi để nửa buổi chiều đã nguội, không có thơm như lúc nóng vậy, nhưng ngửi vào vẫn là không tồi, ông đều muốn gắp mấy đũa mà ăn.

"Bán thế nào?" Ba người đàn ông kết bạn lại đây hỏi.

"Ba mao tiền lót nền, thêm khoai tây sợi hoặc là thêm cải bắp đều là 1 mao tiền, đậu hũ ky với bún khô, đậu đũa thì mỗi loại 2 mao tiền."

"Đắt vậy?" Tuy có nghe được đứa bé nói gì mà 3 mao tiền, còn cho là nói giỡn, nhưng nghe đến thật sự là 3 mao tiền, quả thực khiếp sợ.

Ngô Thải Phượng thiếu chút nữa muốn nói có thể rẻ chút nữa, nhưng nhớ kỹ con gái nói giá cả này sẽ chỉ dâng lên, không thể rẻ, nên đành phải nghẹn lời lại.

Ài, thật sợ người ta nghe cái giá như thế chạy mất.

1 cân trứng gà cũng mới 5 mao tiền, cái bánh này chỉ dùng 1 quả trứng gà, như nào cũng cảm thấy không đáng giá á.

"Không đắt, hiện tại bọn tôi đều lỗ, hương vị còn được, đáng giá, có thể mua cái, muốn cắt mấy phần đều cắt cho anh."

Người đàn ông dẫn đầu đến hỏi, "Được thôi, cho 1 cái thêm bún khô, cắt làm 3 phần."

"5 mao tiền, có cho hành cay không? Quét tương gì, chỗ bọn tôi có tương cà chua và tương ớt ngọt."

"Hành cay đều lấy, hai người các cậu muốn tương gì?"

"Có khác nhau sao?"

"Cho luôn 2 loại tương được không?"

Từ Hương Quyên: "Không có lấy luôn 2 loại tương, bọn tôi chưa thử qua hương vị đó, có điều nếu muốn thì cũng có thể quét, hương vị thì bọn tôi khó mà nói."

"Vậy thì cho cà chua."

"Rồi, làm ngay đây, xong ngay đây." Từ Hương Quyên bắt đầu làm, Chu Trình Ninh phụ trách thu tiền với đóng gói, cất 5 mao tiền vào trong hộp.

Động tác Từ Hương Quyên nhanh chóng làm tốt một cái bánh trứng, cắt làm 3 phần, Chu Trình Ninh căng túi giấy, cô thì lại là xúc 3 phần vào cho mỗi người.

Số lượng bún khô lớn, tuy là một cái bánh chia làm 3 phần, nhưng cũng đủ để ăn ra hương vị.

Chờ ba người đàn ông đi rồi, Ngô Thải Phượng kinh thán nói, "Thật là có người mua."

"Nếu mang tiền tôi cũng mua." Từ Căn Sinh tiếp tục phẩy quạt hương bồ, miễn cho muỗi bay qua.

Đắt thì nghe ra hơi đắt thật, nhưng thắng ở hương vị không tệ, cũng không phải mỗi ngày đều có thể ăn, nếm thử hương vị thì cũng được.

Lò than lớn có thể điều chỉnh độ lửa, Chu Trình Ninh đang muốn chỉnh chỗ than đá, chỉnh nó thành lửa nhỏ, lại bị vợ cản lại, "Trước để đó không cần, rất nhanh là có người tới."

Từ Hương Quyên đã chú ý tới có mấy người phụ nữ và mấy đứa bé nhìn qua bên này, hẳn là muốn mua lại không dám đi tới, sợ đắt, mua đau lòng.

Trẻ con lại đang là cái tuổi thèm, muốn ba mẹ mình có thể mua cho chúng nếm thử vị.

Hiện tại thịt heo là 1 tệ sáu 1 cân, Từ Hương Quyên tuy không thể lấy bánh trứng đi so trân quý với thịt heo, nhưng món ngon thì tuyệt đối có thể thắng được thịt heo mà gia đình bình thường nấu.

Có mấy bác gái quen biết với Ngô Thải Phượng đi lại đây trước, tán gẫu vài câu với Ngô Thải Phượng.

"Bánh này bán thế nào? Có thể bán ra được không?"

Ngô Thải Phượng quen mấy người này, nhưng lại không phải chị em tốt gì, hơn nữa vừa nãy con gái thật sự bán được bánh rồi, tự tin của bà trước mặt người ngoài vẫn là đủ.

"3 mao tiền lót nền, thêm đậu đũa, bún khô với tàu hũ ky thì tùy tiện loại nào đều phải thêm vào 2 mao tiền, khoai tây sợi với cải bắp là 1 mao tiền."

"Đắt vậy? Cháu ngoan của tôi muốn ăn, có thể rẻ chút không, 1 mao tiền mua 1 cái bánh được không?"

"Bà hỏi tôi làm gì, hỏi con gái tôi đi, lại không phải tôi bán bánh trứng." Ngô Thải Phượng bế Ngưu Ngưu đi được vài bước.

Tuy chính bà cũng là người biết chém giá, nhưng người này chém đến cũng thật quá đáng, bà còn có thể để con gái mình lỗ lã sao?

Từ Hương Quyên dứt khoát cự tuyệt, "Bác gái, không được, giá tiền của bọn tôi đã viết rất rành mạch trên này."

Bên cạnh sạp còn dựng một cái bảng hiệu, nhờ ba nó viết, chữ rất đẹp, nhưng người tới đây mua bánh trứng cơ bản là không biết chữ, biết chữ thì lười nhìn trực tiếp hỏi, không biết chữ thì càng khỏi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.