Chương trước
Chương sau
Từ Hương Quyên đã làm xong lồng màn thầu thứ 2, màn thầu rất được khách hoan nghênh, vừa lúc muốn làm lồng thứ 2 ấy, Qua Qua với các anh chị cùng nhau trở về, thấy mẹ làm màn thầu, liền muốn mẹ làm con thỏ cho cô bé.

Thời gian có, nặn ra màn thầu tạo hình con thỏ không phí được mấy phút, Từ Hương Quyên làm một tầng hấp cho con gái.

Lần này, màn thầu con thỏ cô làm nhỏ hơn so với trước đó làm nhiều, trong một tầng hấp có mười mấy cái.

Trẻ con tương đối nhiều, chỉ làm mấy cái thì không chia đều được.

Qua Qua gọi màn thầu thỏ con xong liền đi vào sân chơi với các anh chị, thuận tiện nói với các anh chị rằng mẹ bé làm rất nhiều màn thầu con thỏ cho bé, chờ lát nữa bé chia cho bọn họ.

Màn thầu lấy ra khỏi lồng hấp, màn thầu con thỏ được Từ Hương Quyên cho vào một chậu đặt trên bàn, màn thầu tạo hình bình thường thì lại bị cô bưng ra một đĩa trước.

Những thứ khác tiếp tục bù vào có chị dâu cả với chị dâu ba coi, cô không lo.

Trừ bỏ đợt thứ nhất là người trong nhà, những khách khứa khác ngồi đây có thể ngồi được trong chốc lát, có điều còn tốt là lúc khách mới tới đó, luôn có chỗ trống còn đó.

Qua Qua chú ý tới mẹ đã bưng màn thầu ra, bèn dẫn các anh chị ăn màn thầu con thỏ.

Các bạn nhỏ mới sáng đã ra ngoài chơi, sáng chưa ăn cái gì, cũng chỉ có lúc mới về có lấy mấy khối kẹo gạo trên bàn tiệc lấp bụng thôi.

Quyền phân phối màn thầu con thỏ giao cho Qua Qua, Từ Hương Quyên đi lo việc khác.

Từ Hương Lan thấy cảnh tượng một đám bé con lấy Qua Qua cầm đầu, ánh mắt chờ mong nhìn màn thầu con thỏ kia, "Chị bảo em làm bánh bao thịt cải trắng không chịu đâu, con gái đòi làm màn thầu con thỏ thì liền theo."

Không đợi Từ Hương Quyên mở miệng, Ngô Thải Phượng bế Ngưu Ngưu đã trực tiếp phản bác, "Có thể giống nhau sao? Thịt với cải trắng không chỉ băm nhân còn phí thịt, ăn chút thịt này tối đến lấy gì làm vằn thắn?"

Từ Hương Quyên hứa hẹn trên miệng, "Không nói làm vằn thắn, chị, giữa trưa người trong nhà chúng ta còn muốn xào thịt ăn, bánh bao thịt cải trắng của chị năm nay không xếp hàng tới nơi, chờ tết sang năm lại làm cho chị."

Từ Hương Lan: "Sang năm chị chỉ ăn thuần thịt, không ăn cải trắng thịt."

Ngô Thải Phượng: "Ngưu Ngưu cũng chưa thèm như bà dì con đâu, chỉ biết ăn."

Ngưu Ngưu chẳng hiểu sao nằm cũng trúng đạn, ánh mắt vẫn luôn ở trên màn thầu chị gái chia, nhóc cũng muốn!

Màn thầu không có quá nóng phỏng, Qua Qua đứng trên băng ghế, từng bước từng bước chia màn thầu con thỏ.

Tuy Qua Qua là nhỏ tuổi nhất, nhưng mọi người đều nghe Qua Qua sắp xếp, chờ cô bé phát màn thầu con thỏ.

Sau khi mọi người đều có rồi, Qua Qua mới tự mình cầm 1 cái, thấy em trai kêu a a, Qua Qua cầm màn thầu con thỏ đến trước mặt em.

Ngưu Ngưu cho rằng chị muốn cho bé màn thầu con thỏ, vừa vặn bởi vì nóng, được mẹ cởi áo bông nhỏ ra, nhóc con đã có tay để có thể đi đón màn thầu chị gái cho nhóc.

Ngưu Ngưu vươn cái tay béo nhỏ muốn đón màn thầu con thỏ, bị màn thầu con thỏ ụp vô mặt một phát.

Qua Qua chỉ là dùng con thỏ nhẹ nhàng chọc mặt em trai, "Em là đứa bé nhỏ, răng cũng không có, mẹ nói em không thể ăn, không cho em."

Ngay mặt em trai, Qua Qua bắt đầu ăn từ mông màn thầu con thỏ.

Không được, không chịu nổi cái ấm ức này! Lần này lệ ý của Ngưu Ngưu ấp ủ đặc biệt nhanh chóng, đã bắt đầu khóc rồi.

"Qua Qua với các anh chị ra sân chơi, đừng chen chúc trong nhà bếp." Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu qua, dỗ một đống bé con ra ngoài.

Vừa lúc Qua Qua cũng muốn ra, đi vào trong sân ăn màn thầu với các anh chị.

Từ Hương Quyên cầm một cái màn thầu con thỏ cho Ngưu Ngưu, trong một chốc chỉ có màn thầu con thỏ có thể làm nó không khóc.

Ngưu Ngưu bắt được màn thầu con thỏ, con thỏ ở trong tay, nước mắt rất mau đã ngừng.

Ngưu Ngưu hai mắt đẫm lệ mông lung bắt được màn thầu liền ụp vào trong miệng, giống như......

Thấy con trai vì không mọc được mấy cái răng sữa nhỏ, không ăn màn thầu được, Từ Hương Quyên yên tâm, giao Ngưu Ngưu cho mẹ cô.

Không thể ăn thì cũng có thể chơi mà, Ngưu Ngưu bắt cái màn thầu rốt cuộc đã an tĩnh, chỉ là còn thường thường muốn nhét vào miệng.

Ngô Thải Phượng nhìn cháu ngoại, một khi cháu nó thật muốn nuốt màn thầu, bà lập tức cản ngay.

Qua Qua với các anh chị chơi trong sân, thấy ba dẫn theo một người bạn nhỏ tới đây, bèn chạy ngay vào trong phòng bếp.

"Ăn cơm trưa không?" Từ Hương Quyên thấy con gái lại dẫm lên băng ghế muốn lấy màn thầu con thỏ, lập tức hỏi.

Qua Qua cảm thấy hiện tại là ở trong nhà mình, phải chiêu đãi những người bạn nhỏ khác cho tốt, "Cho chị."

"Không phải đều đã chia cho các chị rồi sao?" Cô thấy chính là tự Qua Qua muốn ăn.

"Quyên, em rể dẫn theo 2 người khách về, là cha con, chị múc hai chén chè long nhãn ra ngoài nha." Chị dâu cả đi vào bưng chè long nhãn.

Từ Hương Quyên đáp, "Dạ được, chị dâu cả, chị xem trên bàn thiếu cái gì, em đưa cho chị bù lên."

Qua Qua thấy mẹ nói chuyện với mợ cả không chú ý tới mình, bèn mang theo màn thầu con thỏ ra ngoài.

"Chị, cho này, mẹ em làm."

Vương Khánh mới vừa dẫn con gái ngồi xuống, liền có cô bé lại đây "Đến gần" con gái.

Tay cô bé sạch sẽ, màn thầu cũng làm đến khá đáng yêu, rất được mấy đứa bé yêu thích.

Tịch Tịch nhận lấy màn thầu con thỏ, "Cảm ơn em."

"Qua Qua, đi đón ông cố với bà cô cùng ba nào...... Thầy Vương cậu đừng gò bó, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đồ trên bàn bao đủ, chị dâu cả, phiền chị chiêu đãi."

"Không phiền không phiền." Chị dâu cả bưng chè long nhãn ra cho hai vị khách.

Qua Qua còn muốn nói với chị gái mấy câu, chưa nói ra miệng đã bị an bài hành trình kế tiếp, bận quá, thở dài.

Chu Trình Ninh đón thầy Vương xong, ngựa không dừng vó dẫn con gái đón ông nội và cô, cũng chưa kịp tới phòng bếp liếc mắt nhìn vợ mình một cái.

Tiệc nhỏ chỉ ở buổi sáng, buổi chiều không có, chen chúc vào buổi sáng, thời gian liền có vẻ phi thường gấp gáp.

Tiệc tùng có chị dâu cả chị dâu ba hỗ trợ, thời gian được tầm tầm rồi thì Từ Hương Quyên bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa với chị hai Từ Hương Lan.

Lúc Chu Trình Ninh đón ông nội với cô về, Vương Khánh cũng chưa có rời đi, Tịch Tịch cũng ở, Qua Qua với ông cố và bà cô là muốn đi tìm chị gái, sau đó chạy tới nói chuyện với Tịch Tịch.

Qua Qua thuộc về kiểu bé con không có lời để nói cũng có thể tìm lời mà nói, 3 tuổi mà mồm miệng lại phi thường rõ ràng.

Qua Qua nói chuyện, Tịch Tịch cũng có thể tiếp lời, nói nói rồi hai đứa bé liền chạy vào đống bé con chơi.

Chu Trình Ninh an bài cô với ông nội xong xuôi, đi nhà bếp.

"Đói bụng rồi nhỉ, ăn cái màn thầu." Từ Hương Quyên đưa màn thầu con thỏ cho ông chồng nhà mình.

Chu Trình Ninh không nghĩ quá nhiều, hai miếng đã ăn xong một cái màn thầu con thỏ.

Ngưu Ngưu thấy ba ăn mất con thỏ của mình, lại kêu vài tiếng, chẳng qua không có phản ứng muốn khóc, rốt cuộc thì đã chơi con thỏ rất lâu rồi.

"Chờ khách đi hết rồi mới có thể làm cơm trưa nhà mình, giữ thầy Vương lại ăn bữa cơm trưa đi, rốt cuộc người ta tới một chuyến không dễ dàng...... Ngưu Ngưu anh cũng bế ra ngoài cho khách xem một cái đi."

Ngưu Ngưu là vai chính của bữa tiệc nhỏ hôm nay, tự nhiên phải đi gặp người.

Chu Trình Ninh nghe lời vợ nói, bế Ngưu Ngưu không biết chính mình phải bị "Triển lãm" ra ngoài.

Ngưu Ngưu thấy ba không có bế mình đến "Khu chuyên chúc" của trẻ con, lại là một trận "Tay đấm chân đá" với ba.

"Thầy Chu, con nhà cậu đều rất hoạt bát." Hẳn là giống mẹ.

Rốt cuộc thầy Chu đều không phải cái tính tình này.

"Ừ, giống tôi với vợ." Chu Trình Ninh ngồi bên cạnh Vương Khánh, vừa khéo Tịch Tịch chạy tới chơi với Qua Qua, có chỗ trống.

Vương Khánh:???

Giống thì giống, vì sao phải lộ ra cái biểu tình tự hào như thế?

Thầy Chu à thầy tỉnh táo đi, con trai nhà cậu còn đang đá cậu kìa!

Uy hiếp bằng vũ lực với ba luôn chả có tác dụng gì, Ngưu Ngưu đá trong chốc lát, mệt mỏi, ngoan ngoãn cho ba bế.

Ngồi trên bàn tiệc nhỏ, Chu Trình Ninh không có ăn đồ ăn trên bàn, lúc này là bày cho khách ăn, lại nói, anh phải giữ cái bụng ăn cơm trưa, không ăn mấy cái đó.

Chè long nhãn sẽ không nấu quá ngọt, thuộc về ngọt lành, long nhãn lại nấu đến khá mềm, ông nội Chu uống một chén, Chu Thốn Tâm thấy ba mình uống hết rồi, bèn cầm lấy chén đến phòng bếp xin chén nữa, cũng không cần chị dâu cả với chị dâu ba nhà cháu dâu hỗ trợ, để mấy cô ấy lo việc của mình là được.

Từ Căn Sinh hiểu tình huống nhà con rể, sáng nay ông vẫn luôn ngồi trên bàn tiệc, cơ bản là đang nói chuyện phiếm với khách, ông nội con rể tới, tự nhiên phải đến nói mấy câu.

Ông nội Chu tuy đọc sách kiến thức rộng hơn so với thôn dân bình thường, nhưng cũng là ông nông dân, từ cái thời dựa trời ăn cơm tới đây, chuyện trò về thời tiết lương thực với ba của cháu dâu cũng có thể nói mấy câu.

Từ Hương Quyên thấy cô tự mình vào phòng bếp, nói là muốn múc chén chè long nhãn cho ông nội, bèn nhận lấy chén ngay, "Cô ơi, chỉ múc chút nước chè, long nhãn chỉ bỏ 2 viên thôi, đỡ cho nội ăn no rồi không ăn vô cơm trưa."

Nước chè chỉ là đỡ no nhất thời, chẳng được bao lâu sẽ liền đói, ngược lại không cần quá lo.

Thấy trong chậu xếp rau dưa đến chỉnh chỉnh tề tề, Chu Thốn Tâm hỏi, "Giờ muốn bắt đầu làm cơm trưa à?"

"Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, khách đi hết rồi lại bắt đầu nấu, cô, cô ăn chút gì đó lót bụng là được, đừng có ăn quá no."

"Được."

Cô rời khỏi phòng bếp, Từ Hương Quyên liền tiếp tục xắt rau xếp đồ ăn, chị cô phụ trách rửa rau.

Bởi vì vật chứa trong nhà không đủ, một cái chậu cô xếp tới mấy loại đồ ăn, nhưng phải xếp cho tốt không thể trộn lẫn, để lúc nấu tiện phân ra.

Từ Hương Lan: "Chị cảm thấy nếu em rể với cô đổi cái tính tình thì có phải là tốt hơn hay không?"

Tính cách hai cô cháu phi thường bất đồng.

"Đổi cái tính tình em cũng liền không gả cho ảnh."

"Cô trông rất có thể trấn bãi, có điều đích xác là không thích hợp với cái tính hiếu thắng như em vậy."

Ngô Thải Phượng chế giễu, "Con cái đều lớn rồi, nói những lời này có ý tứ gì?"

Trong lòng hai chị em hiểu rõ mà không nói ra, không có chống đối ý của mẹ mình.

...

Vương Khánh không muốn lưu lại ăn cơm trưa, nhưng thầy Chu cứ mãi giữ anh lại, hơn nữa con gái Tịch Tịch với một đám nhóc con chơi khá tốt, chỉ có thể nhìn khách khứa đi sạch, dư lại chút người nhà thân cận... Cùng anh, cái anh khách cọ cơm này.

Cả buổi sáng Từ Hương Quyên đều đang bận bịu trong phòng bếp, sau khi khách bên ngoài đều rời khỏi rồi, bàn ghế với mặt đất cũng là mấy anh trai hỗ trợ rửa sạch.

Cơm trưa dùng luôn bàn tròn lớn bày tiệc nhỏ buổi sáng, vẫn là người lớn với trẻ con tách ra.

Rốt cuộc thì nhân số còn nhiều hơn cả của bữa cơm đoàn viên hôm qua, bàn ngồi đầy người lớn, trẻ con không có chỗ cũng không vui.

Vốn dĩ cảm thấy món chủ đạo hôm nay là tối ăn sủi cảo, ban ngày không cần nấu bao nhiêu đồ ăn, tùy tiện đối phó là được, nhưng thực tế thì làm lên, thật là không đủ.

Nguyên liệu nấu ăn hôm mùng 3 tháng giêng đều bị cô lấy ra mà nấu trước luôn.

Còn hên là có mấy chị dâu và chị gái hỗ trợ, bằng không thật là bận thành con quay, cứ mãi xoay thôi.

Vương Khánh nhìn thấy vợ thầy Chu, vẫn là lúc tất cả đồ ăn trên bàn lên hết rồi, thầy Chu dẫn vợ mình ra khỏi phòng bếp ăn cơm.

...... Không quá giống với trong tưởng tượng á.

Cho nên, rốt cuộc cái lời đồn thầy Chu bị vợ ngược đãi ở đâu ra? Vợ thầy Chu thoạt nhìn chính khí còn sẽ ngược đãi thầy Chu?

Chính khí mà anh nói không phải chỉ người cường ngạnh có tinh thần trọng nghĩa, mà là khí chất của vợ thầy Chu căn bản không giống người sẽ làm chuyện xấu, hơn nữa còn vô cớ gây rối.

Ấn tượng của mấy anh thầy bọn họ ấy, đều cảm thấy vợ thầy Chu sẽ là người phụ nữ chửi đổng, hung hãn, diện mạo khôn khéo ngang ngược.

Mà vợ thầy Chu anh thấy trước mắt đây, da mặt trắng nõn, diện mạo thanh lệ, tóc dài tết thành bím tóc quấn lên, vóc dáng không tính là cao, ở bên người thầy Chu có vẻ đặc biệt nhỏ xinh.

Nếu không có lời đồn, đôi vợ chồng này thấy thế nào cũng đều là một đôi bích nhân.

...... Ửm?? Sẽ không phải là thầy Chu thật đổi một cô vợ? Cưới lần 2??

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.