Chương trước
Chương sau
Hiện tại đã có thể xem như bắt đầu vào đông, trời lạnh, anh cũng không dám trực tiếp bế Qua Qua ra khỏi ổ chăn, bé con bị đông lạnh mất, anh phải bị mẹ của con nó mắng.

Đang chuẩn bị gọi Qua Qua đây, Ngưu Ngưu ư ư khóc lên, hơn nữa còn bay nhanh chuyển từ ư ư sang oa oa khóc lớn, tâm tình vốn vì phát tiền lương mà nhẹ nhàng của Chu Trình Ninh lập tức nặng nề, hoảng hốt.

Qua Qua ngày thường vừa ngủ liền ngủ say ấy, giờ khắc này cũng nghe thấy tiếng khóc của em trai mà tỉnh lại.

"Ba, mẹ đâu?" Qua Qua ngồi dậy, lưng bàn tay nho nhỏ xoa xoa đôi mắt, buồn ngủ.

"Mẹ ở trong bếp nấu cơm chiều, Qua Qua mặc áo bông vào trước đã, đừng để bị đông lạnh, ba đi tìm mẹ tới đây."

Từ Hương Quyên mới vừa múc rau cần ra, đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc có thể xuyên thấu vách tường của Ngưu Ngưu, đặt rau cần lên bàn, đi xem thử làm sao vậy.

Thật là chăm nom con, có đôi khi con có không ở bên người, không khóc cô cũng luôn có ảo giác, cảm giác nghe thấy con khóc.

Mới ra khỏi bếp, gặp phải Chu Trình Ninh đón mặt đi tới.

Chu Trình Ninh hoảng loạn nói, "Quyên, Ngưu Ngưu khóc."

"Em nghe rồi." Từ Hương Quyên vòng qua Chu Trình Ninh đi vào buồng trong.

Chu Trình Ninh lập tức đi qua theo, muốn nói không phải mình đánh thức Ngưu Ngưu, nhưng cứ cảm giác như là đang giảo biện.

Lúc hai vợ chồng đi vào buồng trong, Qua Qua đã mặc vào áo bông nhỏ cho chính mình, Từ Hương Quyên, "A Ninh, cài cúc áo khoác cho Qua Qua đi."

Tự Qua Qua cài không biết phải cài tới khi nào nữa.

Chu Trình Ninh nghe thế, lập tức đi qua cài cúc áo cho Qua Qua.

Qua Qua vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ, cả người cô nhỏ đều uể oải.

Chu Trình Ninh cài cúc áo xong, bảo Qua Qua ngồi bên mép giường, đeo giày vào, chờ Qua Qua đeo giày xong xuôi dẫm trên mặt đất, Chu Trình Ninh liền vẫn luôn nhìn sắc mặt vợ.

Từ Hương Quyên cũng không có sắc mặt dị thường gì, Ngưu Ngưu xi xi rồi thì nhanh chóng đổi tã.

Buổi tối là một nhà 4 người ăn cơm, Ngưu Ngưu vẫn nâng hờ bình sữa như cũ, bình sữa thực tế là Từ Hương Quyên nâng.

Chu Trình Ninh chủ động mở miệng, "Quyên, anh bế Ngưu Ngưu giúp em, đút cơm chiều cho Ngưu Ngưu đi."

Từ Hương Quyên: "Tự anh ăn cơm chiều đi, đừng có động Ngưu Ngưu, nhân lúc nóng mà ăn, cố ý mua mà nấu cho anh đó."

Chu Trình Ninh: "Quyên, em không tức giận sao?"

Qua Qua đang ăn cơm mẹ đã trộn sẵn cho mình, nghe thấy ba nói thì tích cực lên tiếng, "Vì sao mẹ phải tức giận? Là Qua Qua làm mẹ tức giận sao?"

Mấu chốt là cô bé không cảm thấy mẹ tức giận a.

Từ Hương Quyên: "Em tức cái gì? Qua Qua, không liên quan tới con, mẹ không tức giận."

Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu khóc."

Từ Hương Quyên bất đắc dĩ: "Trong một ngày Ngưu Ngưu khóc rất nhiều lần, cái này có liên quan gì với anh?"

Cô biết A Ninh không có sơ ý như vậy, vào buồng trong gọi Qua Qua rời giường có khả năng cũng chưa lên tiếng Ngưu Ngưu đã khóc.

Lúc này đương sự Ngưu Ngưu đang uống sữa, đã từ đương sự biến thành người chả liên can.

Chu Trình Ninh lại lần nữa đánh giá sắc mặt vợ, xác định không có việc gì mới buông thả mà ăn.

Cảm xúc nơm nớp lo sợ rốt cuộc đã tiêu tán sau khi bình an ăn xong cơm chiều, Từ Hương Quyên thả Ngưu Ngưu lên cái giường nhỏ để Ngưu Ngưu tự tiêu khiển, hai cha con cơm nước xong liền đang rửa ráy, cô có thể cất kỹ 30 tệ của ba nó đi, dư lại 7 tệ liền không bỏ vào.

Chờ lát nữa cho ba nó 2 tệ tiêu vặt, về phần xài thế nào, chính anh ấy cao hứng là được rồi.

Vốn dĩ không muốn anh tiêu tiền trên người cô, có chút tiền còn xài trên người cô, "Kẻ có tiền" này làm gì chứ, sau đó ngẫm lại thì thấy quên đi, chút tiền ấy cô đều phải can thiệp anh xài thế nào, còn chẳng bằng không cho.

Buổi tối Chu Trình Ninh không có việc gì khác, xe ba bánh đã quét rồi, chà rửa xong xuôi liền dẫn Qua Qua trở về buồng trong.

Hai cha con trở về, Từ Hương Quyên đang đùa với Ngưu Ngưu bắt đầu buổi nói chuyện đêm nay.

"Sáng nay Qua Qua đi ra ngoài mua đồ với mẹ, buổi chiều đi ra ngoài với bà ngoại, biểu hiện của cả ngày nay rất tốt, hơn nữa gần nhất không có chọc mẹ tức giận, cho 1 phân tiền."

"Cảm ơn mẹ!" Qua Qua không nghĩ tới hôm nay sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, nhận lấy 1 phân tiền mẹ cho, lập tức thành một cái nắm linh hoạt, phi thường nhanh nhẹn mà bò lên giường.

Cô bé đặt túi tiền cạnh gối đầu của mình.

Thấy Qua Qua thu được một phân tiền, Chu Trình Ninh có chút hâm mộ, nhưng anh không nói, lên giường nằm vào trong giường.

Nhân lúc Qua Qua đang đếm 7 phân tiền, Từ Hương Quyên đưa 2 tệ cho Chu Trình Ninh, "Của anh, tự mình bảo quản cho tốt đi."

Hai tệ còn là tiền giấy, Chu Trình Ninh lập tức không hâm mộ Qua Qua, lấy 2 tệ qua bỏ vào ví tiền.

Ví tiền lấy tới vẫn luôn đặt dưới nệm bên trong giường, Chu Trình Ninh thật sự không nghĩ tới sẽ thật sự dùng nó để đựng tiền.

Trước đó chuyện Qua Qua tồn tiền làm anh suy nghĩ rất nhiều, anh cảm thấy nếu anh có tiền cũng sẽ tồn.

Cho dù không phải là 1 phân tiền của Qua Qua, là 2 tệ tiền, nhưng cũng không đủ nhiều, đồ mua được có hạn, anh vẫn là tích cóp, về sau có thể đủ để mua đồ.

Thấy hai cha con trông đều rất vui vẻ, Từ Hương Quyên không đành lòng làm một người trong đó không vui, nhưng vẫn là phải thông báo 1 tiếng, "A Ninh, nhà ta lại mua chiếc xe đạp đi."

"Quyên, vì sao phải mua xe đạp? Nhà ta không phải có ba bánh sao?" Chu Trình Ninh nghe thấy vợ nói, biểu tình lập tức thay đổi. Truyện Tổng Tài

"Xe đạp cho anh đạp đến trường, ba bánh rất tốt, có thể chở người chở đồ nặng, nhưng mấu chốt là đắt, tốn số tiền lớn, em ngẫm lại liền không nên đạp đến trường mỗi ngày, hơn nữa anh ngẫm lại, mọi người đều là xe đạp, ba bánh của anh đậu trong đó, có thể quá dễ làm người ta chú ý hay không...... Trong nhà còn có hơn 1000, anh yên tâm." Một câu cuối cùng nói về tiền tiết kiệm của cả nhà, Từ Hương Quyên là xáp đến bên tai Chu Trình Ninh nói.

Chu Trình Ninh chưa phản ứng lại được mà đi khiếp sợ trong nhà có 1000, mà ý tưởng trước hết thế mà là, Ngưu Ngưu không có ở trong đó.

"Đừng có sững ra, trong nhà có, anh có đồng ý không?" Dù cho không đồng ý cô cũng sẽ mua.

Chu Trình Ninh hoàn hồn, "Đồng ý, trong nhà... Còn có nhiều thế này?"

Từ Hương Quyên: "Đúng vậy, mấy năm nay tích cóp xuống đó, cho nên anh không cần lo lắng vì tiền...... Nhưng gần nhất chi tiêu lớn, cả một bút đã liền không còn, có điều không sao cả, có vào có ra."

Trên người chồng cô không bỏ tiền, cũng chả có tiền mà bỏ, cho nên mấy năm trước kia ấy, chưa từng có ai hỏi mượn tiền anh cả, nhưng thật là ra là anh chồng nhà mình, có đôi khi không thể không hỏi mượn người ta mấy giác hay một tệ, về nhà sẽ tìm cô chi tiền sang ngày khác trả cho người ta.

Chu Trình Ninh: "Trong nhà còn đủ là được."

"Đủ, yên tâm." Từ Hương Quyên nói xong liền khoác áo bông đi đùa Ngưu Ngưu, làm Ngưu Ngưu đi vào giấc ngủ thật là yêu cầu chút thời gian, đặc biệt là trong tình huống Ngưu Ngưu bây giờ trông còn rất tinh thần.

Chờ Ngưu Ngưu ngủ rồi, Từ Hương Quyên đi nhìn Qua Qua đã nằm xuống, Qua Qua cũng ngủ rồi, nhưng đôi tay vẫn là ôm túi tiền, đặt ở trong lòng.

Từ Hương Quyên thật cẩn thận mà giật túi tiền ra, Qua Qua ngủ cũng không có phản ứng, cô cất túi tiền bên cạnh gối đầu của Qua Qua.

Bọn nhỏ đều ngủ rồi, Từ Hương Quyên thấy ba nó còn trợn tròn mắt, nhỏ giọng, "Anh cũng mau ngủ đi."

Nói xong tắt đèn.

Đèn vừa tắt, Chu Trình Ninh liền muốn duỗi tay vào trong chăn bên cạnh, đêm nay hẳn là có thể nắm tay vợ đi.

Sau khi tắt đèn một lát, Từ Hương Quyên không có ngủ ngay, lo Ngưu Ngưu liệu có thể tỉnh lại ngay lập tức không, thật sự ra tối hôm nay nghiêm khắc trên ý nghĩa là đêm đầu tiên Ngưu Ngưu ngủ trên giường nhỏ, trước dó chỉ là thử thử ở ban ngày thôi.

Ban ngày đang ngủ ngon giấc, không đại biểu cho buổi tối ngủ ngon, làm mẹ người ta luôn dễ lo lắng cho con.

Một lát sau, Từ Hương Quyên đều mệt nhọc muốn ngủ, đột nhiên một bàn tay duỗi lại đây, sờ soạng vài cái, tìm được tay cô rồi nắm lấy.

Sâu ngủ đều phải không còn, Từ Hương Quyên vỗ một phát lên mu bàn tay chồng, đẩy về lại ổ chăn kế bên.

Ngưu Ngưu ở đây thì lá gan liền lớn đúng không?

Cô rõ ràng ông chồng nhà mình hiện tại là không sợ cô chút nào, so với cô, anh càng thêm sợ hai đứa nhỏ.

Chu Trình Ninh cảm thấy có chút ấm ức, thở dài một hơi, ngủ đi.

Từ Hương Quyên có thể nghe thấy tiếng thở dài kia...... Hình như người bị sờ tay là cô chứ nhỉ?

Mặc kệ, mau mau ngủ, buổi tối lại làm yêu, cô liền không phải đơn giản là vỗ mu bàn tay thế đâu.

...

Áo len cùng khăn quàng cổ của Chu Trình Ninh đều đan xong, Từ Hương Quyên đồng loạt xếp gọn đặt ở trong giường.

Quần áo với giày cô làm cho chồng, cơ bản là làm trong phòng của mình ở nhà mẹ đẻ, không có nói với chồng, thoạt nhìn cô giống như cả ngày chỉ đang làm quần áo nhỏ, giày nhỏ, vớ nhỏ cho Qua Qua với Ngưu Ngưu, nhưng thật sự ra thì chồng cô cũng không bỏ sót.

Đã hạ tuần tháng 11, lại không lấy khăn quàng len ra, mùa đông đều phải đi qua mất.

Hôm nay là ngày nghỉ của Chu Trình Ninh, mời 2 người đi nhà ông nội gia cố phòng ở, Qua Qua đi theo, cỡ chừng trước cơm chiều là có thể trở về.

Áo len với khăn quàng cổ đặt ở trong giường, đại khái tới tối lúc buồn ngủ mới có thể bị phát hiện, cất đó xong Từ Hương Quyên liền đi nấu cơm chiều, cũng không chú ý quá nhiều.

Hai cha con thật là trở lại lúc ăn cơm chiều, Qua Qua còn nói đã ăn trứng ó o ở nhà ông cố.

"Trứng gà là ba mẹ anh cho, nội làm thành trứng luộc chia cho mọi người ăn, Qua Qua ăn một quả."

Từ Hương Quyên: "Qua Qua có nói cảm ơn ông cố hay không?"

Qua Qua: "Có, cảm ơn ông cố."

Tuy trứng ó o không có hương vị gì, nhưng cũng là đồ ăn, có thể ăn chính là đồ ngon.

Từ Hương Quyên: "Chỉ mong có thể kiên trì lâu chút."

Chu Trình Ninh: "Hẳn là sẽ, anh thấy bọn họ đối tốt với nội hơn rất nhiều."

"Đừng có làm bộ làm dáng trước mặt anh là được."

"Không phải làm bộ, anh đi chỗ nội bên kia ai cũng chưa nói hết, chính cả nội cũng không biết anh muốn đi qua đó."

"Anh cũng là ngốc, mấy anh gia cố nhà trang, cách vách có thể không nghe thấy động tĩnh à? Có điều, có nhất thời là nhất thời đi, nội bây giờ cũng sống tốt hơn so với mấy năm trước nhiều không phải sao?"

"Đúng vậy, cuộc sống của nội bây giờ phong phú lắm, tốt hơn mấy năm trước nhiều, anh mua thuốc màu mực nước cho, không có việc có thể viết chữ vẽ tranh giết thời gian."

300 dư lại của nội Từ Hương Quyên giao toàn quyền cho Chu Trình Ninh, anh muốn làm cái gì đều là chuyện của anh, cô chỉ lo tiền của nhà bọn họ.

Chu Trình Ninh có 300 là vắt hết óc nghĩ xem nên dùng thế nào, trừ bỏ lương thực nội ăn cùng tiền công nhân và tiền tài liệu tất yếu, tiền dư lại, anh phải quy hoạch hợp lý mới được.

Trong đó thuốc màu và mực nước với bút lông liền trở thành vật anh cảm thấy hợp lý, vẫn là nhờ thầy Tôn mang về cho anh từ huyện thành.

Ông nội nhìn đích xác là thích, chỉ là có 2 người xa lạ ở đó, không có mặt mũi dùng thử ngay lập tức.

Chờ hai công nhân đi rồi, nội mới thử dùng bút lông, bút lông còn là 1 bộ, các loại quy cách đủ cả.

Lại mấy năm về trước cũng không dám dùng mấy thứ này, nhưng giờ cuộc sống tốt lên, giấy và bút mực có thể bày trên mặt bàn.

Qua Qua còn nhận được hoa mai nội vẽ, mang về nhà liền cho mẹ xem ngay.

Không có cảnh sắc làm nền, chỉ đơn giản là một cành hoa mai, bị bẻ ra, vài nét bút đơn giản, cô lại nhìn ra chút ý cảnh.

Thì ra chồng cô muốn mua những giấy bút đó, cô không can thiệp, không có ý kiến, lúc này biết ông nội thích, càng không có ý kiến.

Ai cũng có thể có chút hứng thú yêu thích.

Cơm chiều là hàn huyên chuyện của ông nội, chờ Qua Qua cơm nước xong, Từ Hương Quyên về buồng trong nhìn xem Ngưu Ngưu.

Thấy Ngưu Ngưu hẳn là sắp tỉnh.

Hiện tại, những năm gần đây ấy, buổi tối trong nhà không có TV, đối với Từ Hương Quyên mà nói, lạc thú trước mắt cũng chỉ có đùa Ngưu Ngưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.