Chương trước
Chương sau


Chương 2303

“Ừm.” Bắc Minh Quân trầm thấp đáp một câu, sau đó anh nhấc tay cầm lấy chiếc khăn lông trong tay con trai, lại chà xát trán của mình.

Sau đó ngồi thẳng người trên sô pha.

“Bây giờ là lúc nào rồi?” Bắc Minh Quân lại day lông mày nhắm mắt một lúc.

“Ba, bây giờ đã 10 giờ rồi.” Trình Trình ở một bên trả lời.

Bắc Minh Quân khẽ hoạt động cái cổ của mình, có thể nghe rõ tiếng ‘răng rắc, răng rắc’ của xương khớp phát ra.

Anh có thể nhớ lại rõ ràng mỗi một chi tiết mình trở về biệt thự ở lưng chừng núi, chẳng qua sau khi về đến nơi thì gần như trở thành một mảng trống rỗng, ấn tượng duy nhất chính là bức tranh treo tường đó.

“Trình, giờ cũng không sớm nữa, các con về ngủ đi. Đoán chắc không lâu nữa, mẹ của các con sẽ lo lắng.”

“Về ngủ sao? Ba, ba có phải đã ngủ đến mơ hồ rồi không, bây giờ đã là 10 giờ sáng rồi, nếu như giờ này chúng con còn muốn đi ngủ, mẹ sẽ lo lắng cho chúng con đó.” Dương Dương một tay đút vào trong túi quần, một tay khác cầm một cây kẹo.

‘Bối Lạp’ sau khi được dỗ xuống khỏi sô pha thì luôn cùng Dương Dương một tấc không rời, lúc này đang ngẩng đầu giương mắt nhìn chủ nhân nhỏ.

***

Tinh thần của Bắc Minh Quân cuối cùng khôi phục rồi, bây giờ đã là 10 giờ sáng rồi, như thế tối qua…

Anh ngoảnh đầu nhìn hai con trai: “Tối qua các con đều luôn ở đây sao, bây giờ đã không sao rồi, các con về nghỉ ngơi đi.”

“No, no, no…” Dương Dương trong miệng ngậm kẹo, đầu lắc giống làn sóng vỗ qua lại, ngữ khí của cậu nhóc có hơi hàm hồ, nói tiếp: “Chúng con chẳng qua sáng nay mới đến, còn tối hôm qua ấy mà…”

Lời vừa nói đến đây, mùi thơm lừng từ trong phòng bếp tỏa ra.

Dương Dương tham ăn, ngửi thấy mùi thơm say mê, từ trong miệng lấy ra nửa viên kẹo đang ăn giở ném cho ‘Bối Lạp’: “Cái này cho mày, tao đi ăn đồ ăn ngon đây.”

Nói rồi, cậu nhóc xoa xoa bụng, chạy vèo vào phòng bếp nơi tỏa ra mùi thơm lừng.

“Ư…” ‘Bối Lạp’ nhìn trông có hơi oán hận, nhưng vẫn cúi đầu li3m viên kẹo mà chủ nhân nhỏ ‘ban thưởng’ cho mình. Nếu như nói là ‘ban thưởng’ không bằng nói là ‘bỏ đi’ thích cái mới bỏ cái cũ.

Trong đại sảnh chỉ còn lại hai ba con Bắc Minh Quân và Trình Trình.

“Trình, tối qua là ai ở đây?” Bắc Minh Quân nhìn con trai, anh cũng ý thức được mình có khả năng tối qua bị bệnh rồi, các con nếu đã ở đây, vậy thì bắt buộc cũng sẽ có người lớn ở cùng bọn chúng.

“Là mẹ, mẹ tối qua ở cùng ba.”

Bắc Minh Quân quay đầu nhìn về phía phòng bếp: “Mẹ con bây giờ ở trong đó à.” Lúc này, cảm giác trong lòng của anh thật sự rất phức tạp.

Hôm qua khi mình rời khỏi, lời của hai người không phải hợp ý như thế, thậm chí còn có hơi nhằm vào nhau. Sao có thể một giây sau, cô lại xuất hiện ở đây chăm sóc mình?

Vấn đề này quả thật có hơi khiến Bắc Minh Quân nghĩ không hiểu.

Trình Trình ở một bên nhìn biểu cảm của ba, cũng đoán được vài phần: “Hôm qua sau khi đợi ba đi rồi, con và Dương Dương vô ý phát hiện ánh đèn ở đây sáng, thì biết ba nhất định ở trong. Thật ra, ba hôm qua đã cảm thấy có hơi không thoải mái có phải không?”

Bắc Minh Quân cảm thấy có hơi kinh ngạc, tuy lời con trai nói đều là sự thật, nhưng anh cảm thấy mình đã giả bộ rất giống dáng vẻ không có vấn đề gì cả: “Tại sao nói như thế?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.