Chương trước
Chương sau


Chương 2289

Trên thuyền, ngoại trừ bọn họ còn có bọn nhỏ Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết, đương nhiên là cũng có Lý Thâm và Đường Thiên Trạch.

Mặc dù bọn họ và Bắc Minh Quân vẫn nằm trong mối quan hệ đối lập với nhau, nhưng mà bởi vì tiễn đưa, bọn họ vẫn bước lên thuyền, chỉ có điều là đám bọn họ duy trì một khoảng cách nhất định với mọi người.

Nước biển từ màu nhạt dần dần chuyển thành màu đậm, sóng biển cũng không còn bình tĩnh nữa, bọt nước chập chùng đang không ngừng vuốt v e thân thuyền, con thuyền nhỏ giống như như là một mảnh dập dờn không đáng chú ý trong dòng nước đang chảy xiết.

Hai tay của Bắc Minh Quân vẫn luôn giữ chặt lấy bánh lái.

“Tịch Dao, cháu đi vào đi, bên ngoài gió biển lớn đừng để bị cảm lạnh.” Dư Như Khiết đứng ngay hàng rào chắn ở đuôi thuyền nói với Cố Tịch Dao.

Nhưng mà nhìn bộ dạng của cô có vẻ thờ ơ, lúc này cô đang nhìn mặt biển trước mặt đến xuất thần, trong đầu đều là hình ảnh của mẹ.

Đương nhiên cô còn nhớ đến tình huống lần đầu tiên gặp mẹ, còn có căn nhà vô cùng cũ kĩ đến không chịu nổi… Là nơi mình đã sinh ra.

Lúc chuyện cũ xông lên đầu làm nước mắt của cô không thể giữ được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt chảy qua khuôn mặt, nhỏ vào hũ cốt ở trên tay, lóe lên từng giọt nước mắt lấp lánh.

Sau khi thuyền chạy trên mặt biển được hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã không nhìn thấy bờ biển nữa, xung quanh là nước biển mênh mông, trời và biển chạm vào nhau, dường như chạy về phía cuối cùng thì bọn họ có thể bay lên trời xanh.

Lúc này tiếng động cơ vẫn luôn vang lên đã dừng lại, tiếp theo đó có một cái neo từ trên thuyền được ném xuống nước.



“Cạch cạch cạch…” Bắc Minh Quân đã bước xuống từ trên đầu tàu.

Anh trở lại vào trong khoang tàu lấy một cái chăn nhỏ ra rồi lại bước đến đuôi tàu nhẹ nhàng khoác lên trên người cho Cố Tịch Dao, rồi thì thầm: “Tịch Dao, chúng ta đã đến nơi rồi.”

Cùng lúc đó, những người khác trong khoang tàu cũng đã đều đi ra.

Con thuyền nhỏ vẫn còn đang lay động như cũ, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết chăm sóc cho ba đứa nhỏ.

“Mẹ ơi, bà ngoại sắp đi ra ngoài du lịch rồi ạ?” Giọng nói non nớt của Cửu Cửu vang lên bên tai của mọi người.

Con bé còn quá nhỏ, vẫn không thể hiểu được qua đời là một khái niệm như thế nào, chỉ nhớ rằng mẹ của mình đã từng nói đây là một chuyến du lịch xa xôi nhất, là một lần cuối cùng trong cuộc đời.

Cố Tịch Dao không đáp lại, ngược lại là Bắc Minh Quân lại ngồi xổm xuống: “Đúng vậy, bà ngoại sắp đi xa rồi, chúng ta đến đây để đưa tiễn bà ấy.”

Đây là lần đầu tiên ba con bọn họ chân chính gặp nhau.

Mặc dù là giọng nói của anh rất dịu dàng, nhưng mà lúc nãy cơn tức giận trong linh đường quả thật hù dọa Cửu Cửu sợ hãi.

Hơn nữa từ trước đến nay mẹ đều đưa ảnh chụp của người đàn ông này mà nói người này chính là quỷ toilet, suy nghĩ như thế này gần như đã bén rể trong cái đầu nhỏ của con bé.

Sau này Trình Trình và Dương Dương vắt hết óc để con bé quên đi những chuyện này, mặc dù cuối cùng có chút tiến triển và hiệu quả nhưng mà dù sao vẫn còn chưa diệt trừ tận gốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.