Chương trước
Chương sau


Chương 2222

Cố Tịch Dao nói xong thì xoay người ra khỏi phòng sinh.

*

Cố Tịch Dao sau khi đi ra thuận tay bắt xe, cô ngồi ở ghế sau, đầu hơi dựa vào cửa kính, nhìn bên ngoài cửa xe vụt qua từng ánh đèn neon, còn có người đi bộ trên đường.

Cảm giác như này cô thật sự rất lâu chưa có cảm nhận rồi, mỗi ngày đều bận rộn công việc, khiến bản thân đã không có tâm trạng như thế.

“Cô ơi, xin hỏi cô muốn đi đâu?” Bác tài vừa lái xe vừa hỏi.

Cố Tịch Dao lúc này lại không muốn về nhà, bởi vì mình về, nhìn thấy Dương Dương cô rất khó đảm bảo bản thân liệu có bùng phát cơn giận vừa mới kìm nén, có lẽ sẽ lôi cậu nhóc ra đánh một trận cũng không chừng.

“Bác tài, bác tùy ý chở tôi vài vòng trong thành phố đi. Bác yên tâm, sẽ trả phí.”

Bác tài lái xe nhìn trông là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ông ta thông qua gương chiếu hậu nhìn Cố Tịch Dao, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Cô ơi, nhìn bộ dạng này của cô, có phải ở nhà đã tức giận không. Là chồng hay là con?”

Đối với câu hỏi của người xa lạ, Cố Tịch Dao cảnh giác ngước mắt nhìn đằng trước. Có điều rất nhanh sự lo ngại của cô đã biến mất. Nhìn thấy bác tài là một người thành thật, ông ta chắc là có ý tốt hỏi mình.

Bác tài ở trong gương chiếu hậu cũng nhìn ra sự thay đổi trong biểu cảm của Cố Tịch Dao, ông ta đưa một tay ra, lấy trên hốc trước vô lăng một tấm ảnh đưa cho Cố Tịch Dao: “Cô xem, đây là con trai của tôi.”

Cố Tịch Dao cầm lấy bức ảnh, dựa vào ánh đèn bên ngoài cửa xe, nhìn rõ bên trên là một cậu bé chỉ 10 tuổi.

Bác tài nói tiếp: “Đứa con trai này tôi bình thường rất nghịch ngợm, tôi và mẹ nó vì chuyện của nó cũng tức giận không ít lần. Có điều nói đi nói lại, con dù sao cũng là của mình. Giống như cái cây con vậy, trong quá trình trưởng thành khó tránh có vài cành cây bị sâu. Chỉ cần có thể giúp chúng cắt bỏ những cành cây hư hại không cần thiết này, nó vẫn là một nhân tài hữu dụng.”

Cố Tịch Dao nghe xong lời của bác tài, nghiêm túc gật đầu. Cô lại nhớ đến lời Anna nói, Dương Dương tuy cách làm không ổn lắm, nhưng cũng là lòng tốt.

Nghĩ đến đây, cô trả lại bức ảnh cho bác tài: “Cảm ơn bác tài, xin hãy đưa tôi về nhà.”

***

Đợi khi Cố Tịch Dao về đến nhà, ánh đèn dưới lầu đã tắt, chỉ có trên gác xép tụi nhỏ ở vẫn sáng đèn.

Điều này khiến cô không khỏi nhíu mày. Giờ đã rất muộn rồi, lẽ nào tụi nhỏ bây giờ còn chưa ngủ sao, chúng còn có thể có chuyện gì?

Trong nhà không có người lớn, ba đứa trẻ trở nên vô pháp vô thiên rồi?

Cô mang theo một chút lo lắng đi vào biệt thự.

*

Lúc này, chính là lúc Trình Trình không để Dương Dương rảnh được. Sắp mở phiên tòa rồi, Trình Trình đang bận chỉnh lý lại video chứng cứ thu tập được để giúp Bắc Minh Quân thoát tội.

Cậu nhóc chẳng qua bảo Dương Dương xem lại một lượt đoạn video mấy ngày đó, xem thử còn có manh mối gì nữa không.

“Các con sao muộn như này rồi còn chưa ngủ?” Lúc này Cố Tịch Dao đi lên, nhìn thấy Trình Trình vẫn đang bận.

Trình Trình nhìn thấy mẹ trở về rồi, vội buông việc trong tay xuống: “Mẹ, sao mẹ lại về rồi, dì Kiều Kiều như thế nào rồi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.