Chương trước
Chương sau


Chương 2110

Trình Trình là một đứa bé thông minh, lại rất giỏi quan sát.

Tuy trên mặt mẹ mang theo nụ cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra mắt mẹ có hơi đỏ, chắc là vừa mới khóc.

Cậu nhóc vòng qua giường bệnh, đi đến bên cạnh mẹ: “Chúng con ở bên ngoài đều rất vui. Hôm qua chúng tôi đã trở về. Mẹ, mẹ đã khóc sao?”

Cố Tịch Dao mỉm cười lắc đầu, mẹ không có khóc, vừa rồi nói chuyện với dì Anna, nói đến mấy chuyện thú vị của cục cưng nhỏ hồi sơ sinh, cười ch ảy nước mắt.

Trình Trình nhìn nụ cười miễn cưỡng đó của mẹ, trong lòng thật sự có hơi buồn, buồn thay mẹ.

“Mẹ, không cần che đậy sự bi thương trong lòng mẹ. Thật ra con cái gì cũng biết.” Trình Trình nói thẳng. Cậu nhóc cảm thấy che đậy như này, là một chuyện rất dày vò người khác, không bằng nói ra tất cả mọi chuyện, như thế trong lòng của mọi người đều dễ chịu hơn.

Nụ cười trên mặt Cố Tịch Dao biến mất, trong lòng suy nghĩ: Không phải Bắc Minh Quân tối qua nói hết tất cả mọi chuyện cho các con rồi chứ.

Anh sao có thể làm như vậy, lẽ nào anh không rõ làm như thế sẽ tạo thành tổn thương trong lòng của tụi nhỏ hay sao.

Nhưng cô lại không chắc Bắc Minh Quân rốt cuộc nói cho các con bao nhiêu chuyện, vì thế cô thử thăm dò một câu: “Bảo bối, con biết cái gì?”

Trình Trình thấy mẹ còn muốn giấu mình, vì thế cậu nhóc nói thẳng: “Con đã biết bà ngoại đã qua đời rồi.”

Cơ mặt của Cố Tịch Dao không khỏi giật giật, cô nhìn Trình Trình: “Đây là ba con nói cho con biết?”

Trình Trình gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không hoàn toàn là ba nói cho con biết. Mẹ, mẹ còn nhớ có lần chúng con gọi điện cho mẹ, là ba nghe máy không?”

Cố Tịch Dao cố gắng nhớ lại, quả thật có một lần, lần đó cũng là lần đầu tiên Bắc Minh Quân ở bệnh viện cùng cô.

Trình Trình nói tiếp: “Thật ra lúc đó con từ trong ngữ khí của ba đã nghe ra hình như trong nhà xảy ra chuyện gì đó, chỉ có điều con không thể chắc chắn là xảy ra chuyện gì thôi.”

***

“Vậy con từ khi nào biết chuyện này?” Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình.

Cô luôn biết Trình Trình bất luận ở mặt quan sát, hay ở mặt tư duy phân tích, đều cao hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều. Thậm chí cũng rất nhiều lúc còn siêu hơn người lớn.

“Tôi biết rõ chuyện này là vào đêm hôm qua.”

“Vào đêm hôm qua?” Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên.

Trình Trình nói đơn giản chuyện cậu nhóc đã nhìn thấy vào đêm hôm qua cho mẹ nghe.

Sau khi Cố Tịch Dao nghe xong thì vô cùng sửng sốt.

Có làm như thế nào cô cũng không ngờ đến cái chết đột ngột của mẹ lại có dính líu quan hệ đến Bắc Minh Quân.

“Ngày hôm nay ba của con có trở về không vậy?”

Trình Trình lắc đầu nói: “Ba vẫn chưa về nhà, hơn nữa vẫn luôn không gọi điện thoại về cho bọn con, mẹ muốn đi đâu vậy ạ, là muốn đi tìm ba hả?”

Trình Trình nói xong, nhìn thấy sau khi mẹ nghe xong thì lập tức vén chăn lên bước xuống giường.

Cố Tịch Dao sửa soạn lại quần áo của mình, trên lưng mang theo cái ba lô nhỏ rồi nói với Trình Trình: “Cũng coi như là vậy, cục cưng, bây giờ con về nhà đi, nhớ kỹ là con không thể nói cho bất cứ người nào biết chuyện này đó có được không?”

Trình Trình dùng sức gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.