Chương trước
Chương sau


Chương 1652

Cùng lúc đó, cô ta đẩy vấn đề tương tự về phía Bắc Minh Quân: “Anh cảm thấy từ khi chúng ta bên nhau tới giờ, anh đối xử với em thế nào?”

Bắc Minh Quân khẽ nhướn lông mày, lại hít một hơi thước thật sâu, anh không ngờ Phỉ Nhi lại dùng chính câu hỏi này hỏi ngược lại mình.

Anh thở ra một luồng khói dài màu xanh nhạt, nhìn thẳng vào mắt Phỉ Nhi, thu hơi hơi lạnh thấu xương vẫn luôn ẩn hiện trong mắt.

Con ngươi đen thâm thúy khiến người đoán không ra anh đang nghĩ gì.

“Anh thừa nhận, bình thường anh đều bận rộn công tác, bỏ bê không quan tâm, chăm sóc em.”

Bắc Minh Quân vừa nói dứt câu, hai người lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Phỉ Nhi quả thật không ngờ, Bắc Minh Quân lại cho mình một đáp án qua loa như vậy.

Lại không hề nhắc một chữ đến hàng rào vô hình mà Cố Tịch Dao đã dựng nên giữa họ.

Cũng không biết là do anh thực sự không biết, hay là anh cố ý né tránh vấn đề nhạy cảm này nữa.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ thất lạc, cô ta cười khổ, nói: “Quân, anh không cảm thấy, đáp án anh cho em quá đơn giản, qua quýt à? Công việc của anh bận rộn, trước giờ em có từng vì thế mà oán giận lần nào chưa, thế nhưng dù bận bịu như thế, không phải anh vẫn còn giữ liên lạc với Cố Tịch Dao đấy à. Công việc bận rộn, nhưng anh lại vẫn có thể dẫn cô ta cùng các con tới thung lũng tham gia buổi cắm trại bồi dưỡng tình cha con. Lúc cô ta mắc bệnh, anh vẫn có thể gác lại công việc để ở bên chăm sóc cho cô ta. Anh cảm thấy anh làm như vậy có công bằng với em không?”

Những lời Phỉ Nhi nói nhất thời khiến Bắc Minh Quân nghẹn họng.

Chân mày anh nhịn không được khẽ cau, sau khi hít thêm một hơi thuốc, anh vươn tay dụi tắt mẩu thuốc còn lại vào trong gạt tàn.

“Phỉ Nhi, em có oán trách anh thế nào cũng không sao hết. Nhưng đừng kéo Tịch Dao vào chuyện của chúng ta. Cô ấy là mẹ của các con anh, anh cảm thấy làm cho cô ấy chút chuyện như vậy chẳng có gì là đáng trách cả. Em nói anh gác lại công việc để cùng Dương Dương tham gia buổi cắm trại à. Tình huống lúc đó thế nào anh tin em còn rõ hơn anh, anh không đi chẳng lẽ lại để Bắc Minh Đông hay thầy giáo của nó, Lạc Hàn đi thay à?”

Phỉ Nhi chỉ trầm mặc không nói, cô ta đương nhiên biết rõ hôm đó ở nhà hàng đã xảy ra chuyện gì.

“Dương Dương không sống cùng anh từ nhỏ, giữa cha con anh không có được sự thân thiết như với Trình Trình, mọi thứ đều cần có thời gian để vun đắp. Còn về việc Tịch Dao bị bệnh mà em nói. Tình huống lúc đó em biết được bao nhiêu chứ, cô ấy dẫn con chạy trên con đường lầy lội dưới mưa, vì không để Trình Trình dính mưa, nên cô ấy đã dùng chính quần áo cùng thân thể của mình để che cho con. Vì thế mới cảm lạnh, phát sốt.”

Nói đến đây, Bắc Minh Quân thở ra một hơi dài.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh đang nỗ lực điều chỉnh tâm tình càng lúc càng kích động của mình, để tránh bầu không khí hòa bình này vì những lời nói của anh mà trở nên căng thẳng.

Phỉ Nhi nghe Bắc Minh Quân nói xong một tràng dài, dường như có một cảm giác.

“Quân, anh một tiếng lại một tiếng gọi ‘Tịch Dao’, khiến em nghe mà tim nguội lạnh. Em không bảo anh không được chăm lo cho cô ta cùng các con của anh. Bởi vì suy cho cùng thì các con cũng là cốt nhục của anh. Nhưng mà, em cảm thấy anh đang không rõ ràng, giữa anh với cô ta, ngoài các con ra thì không còn quan hệ gì nữa. Anh không cần phải làm nhiều chuyện cho cô ta như thế. Anh có cuộc sống riêng của anh, cô ta cũng có cuộc sống riêng của cô ta. Ví dụ chuyện cô ta vì tránh cho con trai dính mưa nên bị mắc mưa, thì đó cũng trách nhiệm của người làm mẹ như cô ta, chỗ nào cần anh đến bồi thường chứ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.