Chương trước
Chương sau


Chương 1505

“Nếu bây giờ hai bên không còn gì để nói nữa, vậy thì mời mọi người tiến hành phần trình bày kết án cuối cùng.”

Luật sư đại diện cho Tam Hỗn đứng lên trước, rồi hơi cúi người chào thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, hôm nay tôi có mặt tại đây, là để đòi lại lý lẽ cho đương sự của tôi, anh ấy là một phóng viên tận tâm với công việc, nhưng lại gặp phải sự cố khi đang làm việc. Bị cáo lấy tư cách là người nổi tiếng nghĩ mình cao cao tại thượng, không nói câu nào đã dùng cách thức rất thô lỗ đập vỡ thiết bị làm việc của đương sự tôi, dẫn đến việc những tài liệu quan trọng đều mất hết. Điều này đã gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho công ty và bản thân anh ấy. Nên tôi đứng đây khẩn cầu ngài thẩm phán phán quyết bị cáo ngoài việc phải bồi thường tổn thất về hành động phá hủy tài liệu, anh ta còn phải bồi thường những tổn thương về mặt tinh thần mà đương sự tôi đã hứng chịu.”

Nói đến đây, anh ta ngửa mặt lên nhìn trần nhà, rồi thở dài: “Thật ra, chúng tôi cũng không quan tâm đ ến chút tiền này, nhưng chúng tôi không thể nuốt trôi cơn giận này được, như thể bị cáo là người cậy quyền thế nên đèn ép những người dân nghèo khổ yếu ớt vô tội như chúng tôi. Tôi hy vọng quan tòa có thể cho chúng tôi một phán quyết công bằng, để an ủi trái tim những người dân nhỏ bé, những công nhân viên đang khổ sở ngồi phỏng vấn tin tức như chúng tôi.”

Luật sư biện hộ cho Tam Hỗn đã trình bày xong, thẩm phán gật đầu nói: “Giờ mời luật sư bị cáo trình bày phần kết án.”

Sau khi nghe luật sư đối phương nói nhăng nói cuội, âm thầm đổi khái niệm, tranh thủ sự đồng tình của mọi người trong phiên tòa, thì bất kể là Cố Tịch Dao hay Hình Uy cũng kiềm nén một bụng lửa giận.

Nhưng đối với Bắc Minh Quân người từng trải qua sóng to gió lớn, thì hoàn toàn chẳng là cái thá gì, anh chỉ cần một kết luận thôi.

Vân Chi Lâm vội đứng dậy, rồi gật đầu với thẩm phán: “Thưa ngài thẩm phán, sau khi nghe phần kết án của luật sư đối phương, tôi cảm thấy anh ta đang dẫn dắt dư luận. Tòa án không phải là nơi hận thù nhà giàu, mà là nơi bảo vệ công lý. Bất luận là người có tiền hay không có tiền thì đều có thể nhận được phán quyết công bằng nhất. Bình thường đương sự Bắc Minh của tôi là người khiêm tốn, hơn nữa còn hay làm từ Quân, nhiệt tình làm chuyện công ích, tôi nghĩ ngài thẩm phán cũng tai nghe mắt thấy mấy chuyện này rồi. Nhưng một người được mọi người thừa nhận là người tốt như vậy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào ngày tân hôn.”

Nói đến đây, anh chỉ tay về phía Tam Hỗn đang ngồi ở ghế đối diện: “Còn nguyên cáo, anh ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Đặt mình ở trên cao, không tiếc chọc tức đương sự của tôi, tôi nghĩ cho dù là người khác, cũng sẽ có phản ứng quá khích như vậy. Hơn nữa không những thế, mọi người đều nhìn thấy rất rõ hành động của nguyên cáo trong đoạn video lúc nãy, luật sư đối phương nói mỗi người đều có dáng vẻ khác nhau sau khi uống say, nên không thể xem đó là tiêu chuẩn để phán quyết, nhưng tôi muốn nói rằng, dáng vẻ sau khi uống say của mỗi người mới là bộ mặt chân thật nhất. Tôi vẫn giữ nguyên sự e ngại về động cơ không trong sáng của nguyên cáo với đương sự của tôi.”

Vân Chi Lâm nói xong thì gật đầu với thẩm phán, rồi ngồi xuống.

Thẩm phán cầm tài liệu trong tay, cũng hơi nhíu mày, quan điểm của hai bên đều khá đầy đủ.

Thật ra có đôi lúc để đưa ra quyết định những vụ án nhỏ như thế này, còn khó hơn các vụ án lớn, bởi vì chứng cứ trong vụ kiện đều bị luật sư hai bên đào ra hết, không hề để sót bất cứ tình tiết nào, nên bọn họ sẽ đưa ra nhiều lý lẽ hơn trong vụ kiện.

“Bây giờ phiên tòa sẽ tiến hành nghị án, nửa tiếng sau sẽ nghe phán quyết.” Thẩm phán nói xong thì rời khỏi phiên tòa.

“Chi Lâm, phần trình bày kết án của anh rất tốt, em nghĩ thẩm phán cũng vì thế mới quyết định nghị án.” Cố Tịch Dao nói xong thì đưa cho Vân Chi Lâm một ly nước.

Bắc Minh Quân đang ngồi bên cạnh, khẽ híp mắt lại liếc nhìn Cố Tịch Dao. Sao cô dám đưa nước cho người đàn ông khác trước mặt anh chứ?

Thật ra Cố Tịch Dao cũng nhìn thấy ánh mắt này của anh, nhưng cô không để tâm cho lắm. Giờ cô đã là người tự do rồi, cô muốn làm gì cũng đâu liên quan đến Bắc Minh Quân.

“Cậu chủ, chúng ta ra phía sau nghỉ ngơi một lát đi.” Hình Uy vội lên tiếng giải vây.

Nhưng Bắc Minh Quân lại trầm giọng nói: “Không cần đâu, tôi ngồi ở đây là được.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.