Chương trước
Chương sau


Chương 1500

Mặc dù vậy, anh ta vẫn hướng ánh mắt hung dữ về phía Cố Tịch Dao.

Vân Chi Lâm chỉ thẳng vào Tam Hỗn nói: “Dựa vào hành động vừa rồi của anh, tôi có thể tố cáo anh đe dọa người khác đấy biết không? Còn không mau dẫn người của anh cút đi!”

Mặc dù Tam Hỗn đã được kéo lại, nhưng anh ta vẫn không nuốt trôi cơn giận này, mà trừng mắt chỉ vào mặt Vân Chi Lâm: “Thằng nhóc này là cái thá gì, cậu đợi đó, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa!”

Nói xong anh ta bị người khác kéo vào trong cổng tòa án.

Vân Chi Lâm nhìn anh ta cười khẩy, rồi xoay người nói với phóng viên: “Mọi người thấy rồi đó, một người không khác gì tên lưu manh thế này, mà lại trở thành nguyên cáo, trước tiên không nói đến chuyện ai thắng ai thua trong vụ án, mà chỉ dựa vào nhân phẩm của anh ta, ai sẽ tin anh ta là người bị hại chứ?”

Nói xong, anh đẩy phóng viên qua hai bên: “Mong các bạn phóng viên nhường đường cho bạn tôi đi một lát, cảm ơn các bạn.”

Sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc nãy, mọi người vốn đang nghiêng về phía Tam Hỗn, bỗng bị Vân Chi Lâm kéo về phía mình.

Sau khi mọi người đã nhường đường, Hình Uy từ từ lái xe vào trong cổng tòa án, rồi Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao cũng lái vào theo.

Khi mọi người đã có mặt ở tòa án, Vân Chi Lâm vội dẫn mấy người Bắc Minh Quân đi tới cửa phòng hội nghị công cộng: “Mọi người ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi tới chỗ thẩm phán một chút.”

Với những vụ án thế này, thì trước khi mở phiên tòa sẽ tiến hành hòa giải dân sự lần cuối, chỉ khi nào hòa giải vô hiệu mới tiến hành trình tự kế tiếp.

Hình Uy mở cửa ra, đi vào phòng trước, rồi tới Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao ôm xấp tài liệu đi sau cùng.

Bọn họ vừa đi vào, đã nhìn thấy nhóm người Tam Hỗn đang ngồi ở bên trong.

Hai bên liền nhìn thấy nhau, nhất là lúc nãy ở trước cổng tòa án còn xảy ra cảnh tượng kia, càng làm hai bên nổi nóng hơn.

Nhưng giờ mấy người Tam Hỗn không dám manh động nữa, lúc nãy trên đường đi từ cổng tòa án vào đây, luật sư của anh đã nhắc nhở anh không được gây chuyện nữa, bằng không rất có thể bọn họ vốn đang nắm giữ phần thắng sẽ bị thua.

Nên trong lòng anh luôn ghi nhớ câu này rất rõ ràng.

So với bọn họ, rõ ràng Bắc Minh Quân và Hình Uy bình tĩnh hơn nhiều.

Chỉ có Cố Tịch Dao vừa nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tam Hỗn khi nhìn về phía mình, thì trong lòng hơi bất an. Dù cô cố gắng bình tĩnh thế nào, thì cô cũng là phụ nữ, nên năng lực vẫn có hạn khi đối mặt với hạng người xấu như này.

Bầu không khí yên tĩnh cứ duy trì như thế, năm phút sau, Vân Chi Lâm dẫn thẩm phán đi vào.

“Mọi người, trước khi mở phiên tòa tôi muốn hỏi lại mọi người lần nữa, rốt cuộc mọi người có muốn tiếp tục vụ kiện này không? Tôi đã xem qua toàn bộ vụ kiện rồi, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ cần hai bên đều nhường nhịn, thì sẽ biến thành chuyện nhỏ thôi.” Thẩm phán nói xong thì nhìn hai bên, đợi ý kiến của mọi người.

Nhưng năm phút đã trôi qua, hai bên vẫn không có động tĩnh gì.

Thẩm phán nhìn Tam Hỗn trước, thấy nguyên cáo này ăn mặc như một tên lưu manh, thì thầm nhíu mày, không ngờ người thế này cũng có thể trở thành nguyên cáo, thật không còn gì để nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.