Chương trước
Chương sau


Chương 1496

Cố Tịch Dao nghe xong, không ngờ Kiều Kiều lại nói ra những lời như vậy.

Cô nhìn Lạc Kiều, khẽ lắc đầu: “Kiều Kiều, cậu sai rồi. Tớ trốn tránh, vì đó thật sự là một sai lầm, hơn nữa tớ không may mắn và hạnh phúc như cậu. Nhưng cho dù có như thế nào, cho dù có là một sai lầm, tớ vẫn sẽ sinh đứa bé ra, bởi vì đứa bé vô tội, tớ có thể cảm nhận được nhịp tim của đứa bé trong bụng tớ, cái cảm giác tồn tại đó, khiến tớ có thể kiên trì tiếp cho dù hoàn cảnh có khó khăn như thế nào đi chăng nữa.”

Nói xong cô bước đến trước mặt Lạc Kiều, kéo tay của cô ấy: “Kiều Kiều, tớ không muốn cậu phạm phải một lỗi sai mà có thể cả đời này cậu cũng không cứu vớt được, cậu hiểu chứ?”

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Hình Uy hồn bay phách lạc bước ra khỏi thang máy, anh không ngừng tìm kiếm hai bóng người quen thuộc trong đám đông.

Rất nhanh anh đã tìm thấy Cố Tịch Dao và Lạc Kiều.

“Cô Cố, cô Lạc cô ấy…” Hình Uy căng thẳng nhìn Lạc Kiều.

Cố Tịch Dao thấy Hình Uy cũng đến rồi, nhiệm vụ của cô cũng xem như đã hoàn thành.

Cô bước đến trước mặt Hình Uy, cố ý lớn tiếng nói, cũng để cho Lạc Kiều nghe thấy: “Tôi giao Lạc Kiều cho anh đấy, nhiệm vụ của tôi cũng xem như hoàn thành rồi. Còn về đứa bé trong bụng cô ấy, hai người tự thương lượng đi. Cũng không còn sớm nữa, tôi nên về chăm sóc cho cục cưng của tôi rồi.”

Nói xong cô hướng về phía thang máy rời đi.

Cố Tịch Dao lái xe về nhà, trong lòng vẫn đang lo lắng cho Hình Uy và Lạc Kiều, hi vọng bọn họ có thể nghiêm túc đối diện với chuyện này, sau đó thuận lợi giải quyết.

Về đến nhà, vừa bước vào đã thấy Anna đang ôm Cửu Cửu trong lòng. Cô nhóc đã ngủ rồi. Anna ra hiệu cho cô im lặng.

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Anna, đưa tay ra cẩn thận đón Cửu Cửu.

Nhìn dáng vẻ say ngủ của Cửu Cửu, Cố Tịch Dao đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con bé.

Thời gian này cô vì vụ án của Bắc Minh Quân mà bận rộn đến mức không phân biệt nổi thời gian nữa. Cô cũng rất ít hỏi thăm chuyện của con cái.

Cứ như vậy, Cố Tịch Dao ôm lấy cục cưng bé nhỏ rất lâu rồi mới nhẹ nhàng đặt cô bé trở lại giường.

Khi cô bước ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy Trình Trình đang ngồi trên sô pha nhìn cô.

Cố Tịch Dao mỉm cười bước đến trước mặt thằng bé: “Con yêu, có chuyện gì sao?”

“Mẹ, chiều nay Dương Dương nói với con, ngày kia phải chôn cất ông nội rồi.” Tinh thần của Trình Trình rõ ràng đang rất suy sụp.

Ngày kia, ông Bắc Minh phải hạ huyệt rồi, đúng là nhanh thật.

Cố Tịch Dao đặt Trình Trình vào lòng mình: “Ngày kia con đi đi, hai ngày này mẹ lơ là con và em gái con quá, mấy đứa không trách mẹ chứ?”

Trình Trình lắc lắc đầu: “Mấy hôm nay công việc của mẹ bận mà, cũng là vì để con và em có cuộc sống tốt hơn thôi. Sao bọn con lại trách mẹ được? Đúng rồi, hôm chôn cất ông mẹ và em có đi không? Con thấy, trong thời gian ông nội nằm viện, đặc biệt là lần cuối cùng mẹ đưa con đến thăm ông, thái độ của ông với mẹ đã không còn thấy ghét như trước nữa rồi, không phải sao?”

Cố Tịch Dao nhìn Trình Trình, gật đầu: “Những chuyện này mẹ đều biết mà, chỉ là trong thế giới của người lớn không chỉ có ghét và không ghét đâu. Mẹ và em không đến đó, cũng là vì chỉ có như vậy mới không dẫn đến nhiều rắc rối hơn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.