Chương trước
Chương sau


Chương 1425

Lạc Kiều vẫy vẫy tay với Dương Dương.

Lần này lại làm cho Lạc Hàn và Anna đồng thời đều lắp bắp kinh hãi, vốn cho rằng cô là đi nhầm nhà, rất ngẫu nhiên mà gặp được Lạc Hàn, không nghĩ tới Dương Dương lại cũng quen biết cô.

“Ơ? Dì Kiều Kiều, dì là em gái của thầy Lạc hả! Mau vào đi, lần trước dì không nói không rằng chạy đi đâu vậy?” Dương Dương bộ dáng giống như cậu chủ nhỏ, chào hỏi với Lạc Kiều.

Lạc Kiều xách vali đi vào, lúc này Trình Trình cũng làm xong bài tập đi ra, cậu vừa thấy Lạc Kiều đến đây, cũng ngọt ngào kêu một tiếng: “Dì Kiều Kiều.”

“Ừa.” Lạc Kiều cũng vội vàng mỉm cười nâng tay lên, chào hỏi với Trình Trình.

Anna đóng cửa lại lần nữa, xoay người cười nói: “Ha ha, thế giới này thật sự là quá nhỏ, không nghĩ tới tất cả mọi người đều là người quen.”

Nói xong cô đi tới trước mặt Lạc Kiều tự giới thiệu nói: “Tôi tên là Anna, là bạn của Tịch Dao, tôi cũng nghe Tịch Dao thường xuyên nhắc tới cô, không nghĩ tới chúng ta sẽ ở tình huống như vậy mà quen biết.”

Lạc Kiều gật gật đầu với Anna: “Tôi cũng thường xuyên nghe Tịch Dao nhắc tới cô.”

Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải: “Ơ? Sao chỉ có mấy người ở nhà, Tịch Dao đi đâu rồi?”

Không đợi Anna trả lời, lúc này Lạc Hàn vươn tay giữ chặt tay của Lạc Kiều.

Anh ta nói với Anna: “Thật ngại quá, tôi muốn nói mấy câu với em gái tôi.” Nói xong anh ta liền dẫn Lạc Kiều đi đến nhà ăn.

Dương Dương rất tò mò cũng muốn đi theo, nhưng mà bị Anna ngăn lại.

Lạc Hàn dẫn Lạc Kiều đi vào nhà ăn, mặt lập tức liền trầm xuống.

Lạc Kiều ngẩng đầu nhìn thấy mặt của anh trai âm trầm, cô cố ý trêu ghẹo nói: “Anh có thể sang sủa một chút hay không, mặt âm trầm, cẩn thận dọa Dương Dương sợ đó. Ai, anh lúc nào lại bắt đầu làm thầy của người ta rồi, đừng có làm hại con cháu của người ta đó.”

Vừa rồi cô cũng đã biết anh trai tới nơi này, hoàn toàn chính là bởi vì anh ta là thầy giáo của Dương Dương.

Lạc Hàn phụng phịu nhìn em gái: “Anh chưa có hỏi em, em ngược lại hỏi anh trước rồi. Em trước cởi mắt kính ra. Nói chuyện với anh trai có bộ dáng không lễ phép như vậy sao.”

Lạc Kiều chép miệng, cuối cùng vẫn là vươn tay cài mắt kính lên đ ỉnh đầu.

“Em đây là từ chỗ nào vừa trở về, sao không về nhà đi. Em có biết hay không, em vừa đi ba mẹ đau lòng biết bao nhiêu.” Lạc Hàn nhìn chằm chằm vào mắt của em gái, trong giọng nói tràn ngập trách cứ.

Lạc Kiều không phục: “Ba mẹ dựa vào cái gì không cho phép em làm việc em muốn làm, cứ bắt em học pháp luật gì đó. Được thôi, em nghe lời ba mẹ đi học, cũng học xong rồi, nhưng mà tại sao còn muốn can thiệp em làm cái gì.”

“Ba mẹ đều là vì tốt cho em, sao em lại không thể hiểu vậy? Thật sự là lúc bình thường quá mức nuông chiều em rồi.” Lạc Hàn thật là có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ba mẹ vì tốt cho em, trong lòng em rất rõ, cũng rất cảm kích ba mẹ. Nhưng mà em đã lớn rồi, không phải đứa bé có thể tùy ý cho ba mẹ sắp đặt như ngày xưa. Em có dường đời của em.” Lạc Kiều nói xong, thật sự là càng ngày càng kích động.

Cô nói tiếp: “Sao anh không nói bản thân mình đi, ba mẹ không phải cũng bắt anh làm luật sư sao, như thế nào sau này không phải cũng trở thành người dạy học. Anh làm như vậy chẳng phải cũng là làm cho ba mẹ đau lòng sao.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.