Chương trước
Chương sau


Chương 1306

Lời vừa dứt đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Giang Tuệ Tâm vọng lại: “Đông Đông, con đừng nói bậy, có phải mẹ không muốn nói chuyện với con đâu, là con cả ngày tìm lý do để tránh mẹ mới đúng.”

Lời vứt dứt, Giang Tuệ Tâm ung dung thong thả bước vào phòng ăn như một “lão Phật gia”.

Bắc Minh Đông thấy mẹ tới thì lập tức rụt cổ, lè lưỡi, làm mặt quỷ với Dương Dương.

Chọc cho Dương Dương cười tít mắt.

Đồ ăn đã được đưa lên đủ cả, Dương Dương ngồi vào chỗ đàng hoàng, không hề động đũa trước như lúc trưa.

Bắc Minh Đông không để ý tiểu tiết chút nào, anh cầm đũa lên rồi nói với Dương Dương: “Sao thế Dương Dương? Đồ ăn đã đưa lên rồi sao vẫn còn ngây ra đó, mau ăn đi.”

Nhưng ngoài dự đoán của Bắc Minh Đông, Dương Dương vẫn không động đũa, hơn nữa còn nhìn Giang Tuệ Tâm với đôi mắt nhỏ xinh chăm chú.

Giang Tuệ Tâm cầm đũa đánh Bắc Minh Đông: “Con đừng có để Dương Dương học theo con. Mẹ dành cả buổi chiều cũng không phải dạy vô ích. Con xem, hoàn toàn khác xa trưa nay, không còn là đứa trẻ không được dạy dỗ như trước nữa.”

Bắc Minh Đông bỏ đũa xuống, giơ ngón tay cái lên với Giang Tuệ Tâm, ngưỡng mộ nói: “Vẫn là mẹ có bản lĩnh, ngoài con ra, dù là Trình Trình hay Dương Dương đều bị mẹ dạy đâu vào đấy.”

“Thằng nhóc thối con đang khen mẹ hay mắng mẹ đấy?”

Bắc Minh Đông tỏ vẻ rất vô tội: “Đương nhiên là khen mẹ rồi.”

Giang Tuệ Tâm có phần mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, mau ăn đi, vừa nói chuyện nghiêm túc một cái là con lại chọc giận mẹ.”

Sau đó bà cũng nói với Dương Dương và Phỉ Nhi: “Các con cũng ăn đi.”

Đúng lúc này, Bắc Minh Quân trở về nhà họ Bắc Minh rất sớm chưa từng có, theo sau anh là Hình Uy.

Giang Tuệ Tâm nhanh chóng đặt đũa xuống và ra khỏi phòng ăn.

Vừa trông thấy Bắc Minh Quân bà đã mỉm cười tươi tắn: “Quân, về rồi à, vẫn chưa ăn phải không? Mọi người cũng đang chuẩn bị ăn này.”

Nói rồi bà vẫy tay, một người hầu bước ra, Giang Tuệ Tâm dặn dò: “Cậu hai về rồi, cô bảo đầu bếp nấu thêm mấy món nữa.”

Bắc Minh Quân cởi áo khoác ra đưa cho Hình Uy.

Sau đó anh nói với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, Bắc Minh Tư Dương vừa đến, không làm phiền dì chứ?”

Giang Tuệ Tâm cười: “Hầy, có gì mà phiền chứ, là con cháu nhà Bắc Minh cả. Chỉ là vẫn có một số điều cần dạy lại thằng bé, nhưng con yên tâm, cứ giao cho dì.”

“Nếu vậy thì phiền dì Tâm rồi.” Bắc Minh Quân nói rồi đi vào phòng ăn cùng với Giang Tuệ Tâm.

Bữa tối, mọi người ăn rất yên lặng.

Bắc Minh Quân ngồi vào vị trí chủ nhà, chậm rãi dùng bữa. Hình Uy buông thõng hai tay đứng phía sau anh.

Bắc Minh Đông cũng hiếm khi không trêu chọc mẹ mình.

Dương Dương thì buồn bực cúi đầu ăn cơm, trải qua một phen “dạy dỗ” của Giang Tuệ Tâm, đến gắp thức ăn cũng rất cẩn thận.

Về phần Phỉ Nhi, trông thấy Bắc Minh Quân như có tâm sự thì bản thân cô ta cũng ăn không nổi.

Ăn tối xong, Dương Dương nhân lúc mọi người không chú ý, vội vàng chạy về phòng ngủ, “Trái Banh” cũng chạy vào theo.

Đóng cửa lại, cuối cùng Dương Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cơ thể nhỏ bé nặng nề ngã lên chiếc giường lớn, độ mềm mại của chiếc giường tựa như rơi vào trong túi bông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.