Chương trước
Chương sau


Chương 1277

Lúc này, cậu chợt nhớ tới việc Triệu Tịnh Di tìm tới nói chuyện với Trình Trình ở sau sân khấu. Cuối cùng cậu chợt hiểu ra: Hóa ra cả vở kịch là do hai người này cùng nhau tính kế sửa lại! Hơn nữa còn không hề báo cho em biết. Làm vậy chẳng phải muốn nhìn thấy em bị chê cười sao?

Càng là vậy, em càng muốn các người không được như ý.

Dương Dương nghĩ tới đây thì đảo mắt, chợt nảy ra một ý hay.

Cậu lập tức nhìn Trình Trình với dáng vẻ khinh thường: “Á! Hóa ra là thằng nhóc bán đậu nành, người yêu của Tây Thi đậu phụ. Cậu có tư cách giành gái với tôi sao? Còn dám tới phá hỏng đám cưới của tôi, tôi cho cậu vào thì dễ, ra thì khó. Có ai không, đánh hắn đến răng rơi đầy đất cho tôi!”

Các ‘người theo dõi’ đúng là gặp xui xẻo, vốn cảnh diễn của mình có chút xíu như vậy, lúc này lại phải diễn mãi không hết.

Được rồi, bảo đánh thì đánh. Chúng xắn tay áo lên, giả vờ muốn đánh với Trình Trình mấy chiêu.

Không bao lâu, Trình Trình nháy mắt ra hiệu với chúng, sau đó nói khẽ chỉ vừa đủ cho chúng có thể nghe được: “Các cậu giả vờ thua là được.”

Sau hai tiếng “Ối, ái…”, các ‘người theo dõi’ một kẻ ôm mặt, một kẻ ôm bụng nói với Trình Trình: “Thằng nhóc bán đậu nành nhà mày giỏi lắm, bọn tao không phải là đối thủ của mày.” Bọn họ nói xong chạy xuống sân khấu nhanh như một làn khói.

Đến hậu trường, hai người bọn họ cuối cùng mới thở phào một cái. May là Trình Trình nói cho chúng biết đoạn này nên diễn thế nào, nếu không thật chẳng biết làm sao để xuống khỏi sân khấu.

Nếu về sau lại có Dương Dương và Trình Trình ra diễn, mình không thể tham gia được, đơn giản là biến số quá lớn.

Dương Dương vừa thấy hai người hầu của mình bị đuổi cho chạy mất, dường như có chút luống cuốngchân tay.

Khi thấy Trình Trình đột nhiên nổi giận, vở kịch này đã không có cách nào diễn được nữa rồi.

Thật hay cho Trình Trình anh, anh sửa kịch bản rõ ràng là muốn làm em xấu mặt ở đây. Đây là anh em sao? Rõ ràng là có thù oán với em.

Nghĩ tới đây, cậu cũng không để ý được nhiều nữa, ném mũ quả dưa của mình xuống đất, giơ tay lên đánh thật với Trình Trình.

Trên sân khấu lập tức loạn hết cả lên.

Nhưng lúc này, khán giả không nhìn ra được chúng đang đánh thật, vẫn tưởng đây là đang diễn kịch.

Rất nhiều người đều chà chà khen ngợi: Hai diễn viên nhỏ này diễn quá thật, lại giống như hai người đàn ông đánh nhau vì phụ nữ vậy.

Thậm chí còn có người ở dưới sân khấu bắt đầu cổ vũ cho bọn họ: “Bán đậu nành, nhất định phải cướp vợ từ trong tay thiếu niên hư hỏng về đấy!”

“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu!”

Cố Tịch Dao nhìn người ở đó nhốn nháo, cô không khỏi giơ tay lên che mặt mình. Đúng là quá mất mặt. Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ đến mình cũng không nhìn ra được sao? Hai đứa trẻ là đánh nhau thật rồi.

Không được, phải lên sân khấu kéo chúng ra đã.

Cố Tịch Dao nghĩ tới đây, dùng hai tay nâng người dậy, nhưng một bàn tay bên cạnh đã giữ cô lại: “Em còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”

Còn có thể là ai nói với giọng điệu lạnh lùng như vậy, bất lực như vậy chứ? Đương nhiên chính là đồ ngốc Bắc Minh bên cạnh cô rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.