Chương trước
Chương sau


Chương 1157

Trình Trình quay đầu nhìn Dương Dương liếc, tám phần mẹ vẫn còn đang giận Dương Dương.

Dương Dương thì mím mím môi, thành thành thật thật nằm không dám lên tiếng nữa.

Cục diện rối rắm như vậy, mình vẫn nên thay Dương Dương thu dọn, ai bảo mình là anh trai chứ. Trình Trình nghĩ, lại kéo tay Cố Tịch Dao: “Mẹ, không nên tức giận nữa…”

Cố Tịch Dao siết chặt mặt nạ trong tay, dùng sức ném xuống đất: “Có thể không tức giận sao, toàn tâm toàn ý vì tốt cho anh ta, anh ta lại không hiểu…”

Trình Trình nói: “Mẹ, em chính là như vậy, làm việc không nghĩ hậu quả, nhưng mà vừa rồi con đã dạy dỗ em rồi.”

“Ừ, bé ngoan của mẹ, biết ra mặt thay mẹ…” Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Trình Trình an ủi, tâm trạng tốt lên không ít

Lập tức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trình Trình.

Nhưng mấy giây sau, mặt cô cứng lại, nghi hoặc nhìn Trình Trình: “Hả? Con dạy dỗ ai cơ?”

Mẹ hỏi lại, làm Trình Trình mơ hồ.

Cậu chớp chớp mắt nhìn Cố Tịch Dao, chậm rãi nói: “Con vừa rồi dạy dỗ Dương Dương rồi đó, vừa rồi mẹ trở lại không phải giận Dương Dương sao?”

Cố Tịch Dao bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Trình Trình cho là mình đang giận Dương Dương, nhưng mà nhìn đứa nhỏ càng lúc càng hiểu chuyện, trong lòng có chút an ủi.

Gương mặt tối tăm của cô, lần nữa hiện ra vẻ nhu hòa.

Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Trình lên: “Trình Trình bảo bối trưởng thành rồi, ra dáng anh trai rồi, có thể chia sẻ với mẹ rồi.”

Nói xong, Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Dương Dương ở một bên nằm không dám hé răng.

Trùng hợp chạm mắt với Dương Dương đang lén nhìn thái độ của mình biến hóa.

Chỉ thấy Dương Dương sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, không dám thở mạnh.

Cố Tịch Dao nhìn cậu, tên nhóc này làm cô vừa tức vừa buồn cười.

Bình thường mình quá tốt, quá khoan dung với tên nhóc nay, hôm nay cậu nhóc mới có thể không chút kiêng nể nào như vậy, không phân biệt nặng nhẹ.

Nếu Trình Trình đã cho rằng cô đang tức giận Dương Dương, vậy thì đùa giỡn một chút. Đúng lúc hôm nay là một cơ hội khó có được để dạy dỗ.

Cố Tịch Dao nghĩ tới đây, cố ý lạnh mặt: “Mẹ đánh em là để cho em nhớ lâu một chút, không làm người bớt lo được. Nhưng mà bây giờ không chỉ tức giận với em, còn ba con, cũng không bớt lo được!”

“Ba?” Trình Trình cảm thấy có chút kinh ngạc. Vừa rồi mẹ mới ra ngoài tìm ba mà, sao nhanh như vậy ba đã làm mẹ tức giận.

“! Không nên đánh đồng con với lão ba chim chết được không.” Dương Dương nghe thế, rõ ràng là mẹ đánh đồng mình với lão ba chim chết, không muốn.

Nhưng mà kháng nghị xong, cái đầu Dương Dương lại xoay vòng, hắc hắc, thì ra lão ba chim chết cũng chọc mẹ…

Không khỏi lại liên tưởng đến mình, vừa rồi mẹ c0i quần đánh mông mình, vậy có phải mẹ cũng c0i quần đánh mông lão ba chim chết không?

Dương Dương nghĩ, miệng nhỏ nhếch lên. Cậu bắt đầu ảo tưởng tình cảnh mẹ đánh mông lão ba chim chết rồi…

Cố Tịch Dao và Trình Trình nhìn dáng vẻ Dương Dương như tên trộm, không biết cậu đã như vậy rồi còn có cái gì mà vui.

Thế giới người lớn làm Trình Trình cũng không hiểu, cậu nhóc nhìn Cố Tịch Dao cẩn thận hỏi: “Không phải mẹ vừa đi tìm ba sao, sao đã tức giận với ông ấy rồi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.