Chương trước
Chương sau


Chương 1149

Lúc Hình Uy không biết nên làm thế nào thì một đám khói xuyên qua cửa bay vào phòng, hơn nữa còn lan ra khắp nơi.

”Mùi gì thế…” Hình Uy đột nhiên ngửi được mùi thứ gì đó cháy, hơn nữa càng ngày càng dày đặc.

Anh ta lập tức quan sát xung quanh, vì đèn quá tối nên nhìn không rõ.

Nhưng rất nhanh đã nhìn thấy ánh sáng đỏ phản chiếu lên tấm rèm cửa.

Hình Uy chạy đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn ra ngoài, không khỏi khiến anh ta hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy bên ngoài cửa số, dưới ánh trăng, lờ mờ nhìn thấy những ngôi nhà xung quanh giờ phút này ðang cháy rực một góc trời.

Hình Uy vội vàng chạy đến hành lang, chuẩn bị mở cửa nhưng tay vừa nắm tay nắm cửa thì

”Hít…” Tay anh ta bị bỏng phải rụt lại.

Nhìn xuống dưới cửa, khói trắng từ ngoài luồn qua khe cửa xộc vào nhà.

”Ông chủ! Không ổn rồi, cháy rồi!” Sắc mặt Hình Uy khó coi chạy vào phòng khách.

Thấy hai người còn đang uống rượu, dường như không nghe thấy lời của anh ta.

Phải xử lý khẩn cấp trước, Hình Uy vọt vào bếp, cầm thùng nước cho trước vòi nước, mở ra, giẻ lau có thể tìm được đều cho vào thùng nước ngâm.

Sau đó nhấc thùng nước lên, lấy khăn ướt lấp kín khe cửa. May là cửa sổ ðóng kín nên khói không bay vào được.

Nhìn hai người uống say không biết trời đất, thở dài: ”Chịu đánh chịu mắng cũng không sao cả. Ông chủ, cô Cố, xin lỗi!”

Hình Uy nói rồi nhấc thùng nước lên dội hai người.

”Phốc…pây…pây…”

Bắc Minh Quân đang lảo đảo bị dội nước, nhất thời tỉnh rượu một nửa.

Quay mặt lại nhìn Hình Uy, mắt diều hâu trừng một cái: ”Cậu to gan đấy, dám dội nước tôi à!”

Cố Tịch Dao uống ít hơn, vốn cũng coi như tỉnh, lau nước trên mắt rồi khó tin nhìn Hình Uy.

”Ông chủ, cô Cố, hai người xem hai người uống thành cái dạng gì rồi! Tôi không làm hai người tỉnh thì e là chúng ta chết ở đây mất!”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hình Uy, Bắc Minh Quân quét mắt nhìn xung quanh, đầu tiên nhìn ánh lửa đỏ phản chiếu lên rèm cửa, sau đó ngửi thấy mùi gỗ cháy.

Cố Tịch Dao cũng phát hiện ra tình hình, có chút hoảng loạn.

”Hình Uy, cậu xem xem có đường chạy ra không?” Bắc Minh Quân vẫn bình tĩnh, sau đó nhìn Cố Tịch Dao: ”Em dẫn bọn trẻ xuống tầng đi.”

”Xuống tầng? Giờ bên dưới đã sắp cháy lên rồi, sao còn để bọn chúng xuống.” Cố Tịch Dao hoảng loạn.

”Xuống tầng còn có cơ hội chạy ra, nếu ở trên thì không còn đường chạy, chỉ có thể đợi lửa thiêu cháy đến chết. Mau đi!” Bắc Minh Quân lớn tiếng thét với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao thấy khí thế của anh như vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy lên tầng, mở cửa đến bên giường bọn trẻ: ”Bé cưng, mau tỉnh!”

Cô vừa hoảng sợ gào vừa kéo chăn, dùng sức đẩy Trình Trình và Dương Dương.

Trình Trình rất nhanh tỉnh lại, xoa mắt ngồi dậy, tự nói lẩm bẩm: ”Mẹ, mẹ đốt cháy gì thế, hình như khét rồi.”

Dương Dương vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, mũi nhỏ hít hít, chậm rãi nói: ”Mẹ, tối mẹ giấu bọn con mở tiệc, uống rượu, hình như có cả mùi đốt nướng, mẹ thật là xấu….”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.