Chương trước
Chương sau


Chương 1141

Cố Tịch Dao từ từ mở chiếc hộp có viết của Trình Trình, Dương Dương ra, bên trong để cặp dây chuyền cầu bình an được làm thủ công tinh xảo. Kết may mắn màu đỏ, ở giữa chạm một mặt ngọc phỉ thúy.

Cô cẩn thận cầm sợi dây lên, nối vào dây đỏ, lần lượt đeo vào cho Trình Trình và Dương Dương.

“Các con có biết tại sao bà cô Phương lại tặng thứ này cho các con không?” Cố Tịch Dao cười rồi hỏi hai đứa nhỏ.

Dương Dương nghiêng cái đầu, chẹp cái mồm.

Vẫn là Trình Trình phản ứng nhanh: “Bà cô có ý chúc phúc bọn con cát tường như ý thì phải.”

Dương Dương khinh thường liếc Trình Trình: “Làm như chỉ có anh biết á, em chỉ không muốn nói ra thôi. Ôi, mẹ ơi, mẹ mở cái hộp kia ra xem có gì đi?”

Tay nhỏ của Dương Dương chỉ vào cái hộp khác, phía trên viết chữ Tịch Dao

Cố Tịch Dao nghi hoặc, không chỉ cho hai đứa nhỏ thôi sao, sao lại có cả tên cô.

Cô mở ra xem, bên trong cũng là một đôi Kết may mắn giống của Trình Trình Dương Dương, con có một tờ giấy.

Cố Tịch Dao cầm tờ giấy mở ra xem:

Tịch Dao, cô thấy được Quân thật lòng yêu con, thật ra con cũng vậy đúng chứ. Nhưng giữa bọn con có hiểu lầm. Cô mong các con có thể giải trừ khúc mắc, cho Quân có một gia đình hoàn chỉnh. Đây là đều Quân cần nhất, cũng là thứ con cần nhất, càng là thứ bọn trẻ cần nhất, đúng không con. Đừng ghét bỏ bà cô già này lắm lời, đã đến lúc sinh một cô bé cho Quân rồi đấy con, thật ra Quân rất thích con gái. Bốn sợi kết may mắn như ý này là tặng cho mẹ con các con và cô gái nhỏ tương lai. Cũng chúc phúc cả nhà con như ý cát tường.

Cố Tịch Dao xem đến đây, đôi mắt đã mơ hồ rồi. Cô Phương là thật lòng muốn tác hợp bọn họ thành một nhà hoàn chỉnh. Bà ấy vì bọn họ hao tâm khổ tứ.

Tay hơi run, nhìn hai sợi dây, một sợi cho Cửu Cửu. Mà sợi còn lại…cô thở dài một hơi. Năm ngày nữa, giữa bọn họ sẽ vẽ lên dấu chấm hết rồi.

Chỉ sợ nguyện vọng của Cô Phương không thành hiện thực rồi.

Thanh âm ồn ào bên ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, đến cuối cùng trở nên tĩnh lặng. Trình Trình và Dương Dương dậy quá sớm nên lúc này hai anh em đã ôm mền ngủ phì rồi. Bối Lạp cũng bụm tai dạng bốn chân ngủ thẳng cẳng luôn rồi.

Sự tĩnh lặng này khiến Cố Tịch Dao cảm thấy bất an kì lạ.

Mà Cố Tịch Dao phát hiện, từ lúc bọn họ vào phòng, Phỉ Nhi ở căn phòng khác cũng không có động tĩnh gì nữa cả.

Cô nhìn đồng hồ, đã trưa rồi, cả nhà đều chưa ăn cơm, nhất là Bắc Minh Quân và Hình Uy. Cô nhẹ mở cửa ra khỏi phòng.

Xuống lầu đến phòng bếp, mở tủ lạnh, thấy bên trong đầy nguyên liệu còn rất tươi ngon. Xem ra mỗi ngày đều có người đến đổi mới.

Cô lấy vài quả táo rửa sạch bày vào đĩa rồi để trên bàn ăn ngoài phòng bếp. Tiếp đó lấy vài loại rau củ và thịt cá để lên thớt, rửa rau.

Qua một buổi sáng bận rộn, Bắc Minh Quân ủ rũ quay về tầng lầu.

Anh mở cửa bước vào, vừa vào đã nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng bếp truyền đến.

Anh chậm rãi bước đến xem, Cố Tịch Dao đang quay lưng đứng trước bồn rửa bát rửa rau.

Nhìn thân hình yểu điệu, đeo tạp dề hoa quanh váy, khiến con ngươi anh vốn chứa sự u buồn ánh lên tia sáng dịu dàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.