Chương trước
Chương sau


Chương 1120

Lúc Bắc Minh Quân định ngồi bên cạnh Cố Tịch Dao thì Phỉ Nhi đứng lên kéo cánh tay anh: “Quân, mau ngồi xuống đi.”

Bắc Minh Quân liếc Cố Tịch Dao một cái, từ lúc vào phòng thì tầm mắt cô không dừng lại trên người hai đứa nhỏ thì cũng ở trên người cô Phương, coi anh là không khí, vốn không quan tâm anh ngồi ở đâu.

Cũng được, anh cũng không muốn dưới hoàn cảnh này làm cho Phỉ Nhi đau khổ.

Anh ngồi xuống, Phỉ Nhi nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh, dáng vẻ ân cần chăm sóc giống như cô vợ nhỏ.

“Trình Trình, mẹ múc canh cá cho con.” Mặc dù Dương Dương ở bên cạnh Cố Tịch Dao thời gian lâu hơn, nhưng Trình Trình cũng là con của cô, lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, cô không thể không thương thằng bé.

Trong bữa ăn, cô chăm sóc cho hai đứa bé cũng gắp thêm đồ ăn cho cô Phương.

“Ha ha, Tịch Dao, con đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho bọn cô, con cũng phải ăn đi.” Cô Phương cười nói: “Cô nhìn con gầy như thế, đúng là làm khó con phải sinh hai đứa bé cho Quân. Đến đây tẩm bổ một chút, tranh thủ sinh em gái cho hai đứa nhóc này, ha ha…”

Cô Phương mỉm cười nói, mấy người còn lại thì sửng sốt.

Sinh em gái?

“…” Trình Trình dừng một chút nhìn bà cô một cái lại nhìn Cố Tịch Dao, sau đó cậu cúi đầu uống canh cá, im lặng không nói.

Cô Phương cười rất vui vẻ.

Sắc mặt Phỉ Nhi xanh mét, bàn tay gắp đồ cho Bắc Minh Quân cứng lại trên không trung. Cô ta nhất thời không biết phản ứng thế nào, vẻ mặt giống như sắp khóc.

Bắc Minh Quân rất bình tĩnh, khóe miệng cong lên như có như không. Lần đầu tiên anh cảm thấy đề nghị này của cô này không tệ lắm.

“Hả…” Ngón tay Cố Tịch Dao cầm đữa hơi run lên, vẻ mặt xấu hổ: “Ha ha, dì đang nói giỡn sao… Chuyện này sao có thể được…”

Cô cố chấp gọi cô Phương là dì, cô cũng thừa nhận lúc nói lời này thì trong lòng hơi chột dạ.

Ông trời có mắt, bé cưng Cửu Cửu, mẹ thật sự không cố ý nói dối.

Dương Dương chớp mắt như tên trộm liếc Cố Tịch Dao một cái: “Mẹ, mẹ nói vậy không sợ Cửu… Ưm ưm ưm…”

Cố Tịch Dao cầm đùi gà nhét vào miệng Dương Dương, ngăn chặn mấy lời Dương Dương định nói ra.

“Trẻ con không được nói xen vào! Ngoan ngoãn ăn cơm.”

Đôi mắt Cố Tịch Dao liếc con trai một cái, đứa bé nghịch ngợm này không thể để cô bớt lo một chút sao?

Hu hu, Dương Dương đáng thương nhìn mẹ một cái, được rồi, thứ lỗi cho cậu lại khuất phục dưới uy quyền của mẹ.

Dương Dương cắn đùi gà, nghĩ thầm: Em Cửu Cửu, xin lỗi. Không phải anh trai không giúp em, là anh trai có nỗi khổ riêng (nói nhảm, có miệng dùng để ăn chứ gì),chờ một ngày nào đó hai người bất hạnh chúng ta gặp nhau thì anh trai sẽ bồi thường phao câu gà cho em, em Cửu Cửu đừng trách anh trai, nhăm nhăm ừng ực…

Trình Trình nhìn Dương Dương ăn uống thỏa thích thì nỗi sợ hãi vừa rồi mới thoáng ổn định lại.

Đừng bao giờ hy vọng một tên tham ăn có thể giữ được miệng mình. Cậu thật sự lo lắng có ngày Dương Dương không cẩn thận nói bí mật về em Cửu Cửu ra ngoài.

“Để dì chê cười rồi.” Cố Tịch Dao xin lỗi với cô Phương: “Vào thời điểm thích hợp, con sẽ cho Trình Trình cùng Dương Dương thêm một em gái nữa.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.