Chương trước
Chương sau


Chương 1033

Anh không ngờ tới, lúc trước mình đối xử với Trình Trình vô tình, lạnh lùng như vậy mà đứa nhỏ này không chút oán hận anh, ngược lại còn quan tâm anh, để ý tới anh, điều này làm cho anh xấu hổ vô cùng…

Giờ phút này, anh thấy may mắn vì hai đứa nhỏ đều được thừa hưởng sự kiên nhẫn và Quân lương của Tịch Dao.

Im lặng không nói câu gì hồi lâu, cuối cùng anh nói ra lời xin lỗi đến chậm bảy năm với Trình Trình: “…Thì ra trong mắt con, ba lại không vui vẻ đến thế… Thật xin lỗi, Trình…”

Trình Trình ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của ba, cậu bé thấy được sự dịu dàng chưa từng có…

Vì câu “thật xin lỗi” này của ba, sống trên đời đến năm thứ bảy, thoáng một cái vành mắt Trình Trình liền đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Ba…”

Cậu nhóc không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng ba mình, vùi đầu yên lặng xót xa.

Lúc còn nhỏ, Trình Trình một lần lại một lần té ngã trước mặt ba, nhưng lần nào ba cũng buông tay rời đi, mặc cho cậu khóc lóc chật vật.

Mà lúc này đây, cậu có được cái ôm đã khát khao bảy năm từ ba mình!

“Ba… nói với con, đây là mơ sao…” Trình Trình chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Bắc Minh Quân thở dài một cái, tay có hơi run run, động tác cứng đờ vỗ lưng của con trai, cười khổ một tiếng: “Nếu như đây là mơ, vậy thì chúng ta đừng tỉnh lại…”

Cơ thể Trình Trình run lên, nháy mắt hiểu được ý của ba, hốc mắt lại rưng rưng…

Sáng sớm, Cố Tịch Dao gọi điện thoại cho Vân Chi Lâm xong, vốn định đi đến chung cư Thiên Luân với Bắc Minh Quân và bọn nhỏ.

Thì lại có một tin nhắn từ một số lạ tới làm lòng cô bối rối.

“Xin chào, cô Cố Tịch Dao. Nghe nói cô đang tìm ba mẹ ruột của mình. Trong một lần tình cờ, tôi có quen biết một người phụ nữ, nghe người đó kể lể thì nghĩ chắc cô là đứa con gái thất lạc nhiều năm của bà ấy. Chỉ đáng tiếc là sáng nay bà ấy bất hạnh gặp phải tai nạn xe, bây giờ đang rất nguy kịch, muốn gặp mặt cô lần cuối. Mong cô có thể đến bệnh viện nhân dân số một ở thành phố S, tình hình rất nguy cấp!

…PS: từ một người có lòng tốt mong muốn hai mẹ con cô có thể đoàn tụ.

Phản ứng đầu tiên của Cố Tịch Dao là người gửi tin nhắn này chính là nhất định biết được thân thế của cô!

Cô không biết được đây liệu có phải là một âm mưu hay không, nhưng không hiểu sao sự sợ hãi cứ quanh quẩn trong lòng, cô sợ lỡ như cái người bị tai nạn xe kia thật sự là mẹ ruột của mình thì phải làm sao đây?

Cô ôm lấy một tia hi vọng, vội vàng bắt xe tới bệnh viện.

Trong bệnh viện người đến kẻ đi, cô không thể nào tìm kiếm được.

Cô đành đến quầy thông tin của bệnh viện hỏi thử:

“Chào cô ý ta, xin hỏi sáng nay có người phụ nữ trung niên nào bị tai nạn xe được đưa tới đây không?”

“Người phụ nữ trung niên? Hình như có một người, cô tới phòng cấp cứu ở phía trước hỏi thử xem.” Y tá phụ trách giải đáp thắc mắc vừa nói vừa chỉ lối đi tới phòng cấp cứu.

“Được, cảm ơn cô.” Cố Tịch Dao vui mừng nói lời cảm ơn, rồi vội vàng chạy về hướng được chỉ dẫn.

Tình cảnh này làm cho cô nhớ tới năm đó hiểu lầm Mạc Cẩm Thành là ba mình, cũng giống như hôm nay đến quầy hỏi y tá trong bệnh viện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.