Chương trước
Chương sau


Chương 1030

“Hả? Người lẳng lơ kia à? Sao anh biết?” Dương Dương gặm nốt bánh chay trong tay.

Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương: “Cũng chỉ có kẻ đần như em mới khiến cho người phụ nữ kia mới có cơ hội lợi dụng. Ăn no chưa? Chúng ta đi tìm ba.”

“A… Em còn muốn ăn nữa…”

“Em chỉ có biết ăn thôi! Nếu ba thật sự cưới một mẹ kế về, có phải em vẫn nuốt trôi đúng không?”

Trình Trình có chút không vui. Nói thật ra, một câu nói làm không được ‘Không yêu thì không cưới’ của ba khiến trong lòng cậu cũng thấy bất an theo.

Trong lòng cậu sốt ruột cho mẹ tới mức nào, cũng chỉ có bản thân cậu mới biết được, hết lần này tới lần khác Dương Dương không chịu tranh giành! Cả ngày chỉ biết có tán gái với ăn hàng!

“Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?!” Dương Dương phồng má, trừng mắt nhìn Trình Trình.

“Anh muốn ba cưới mẹ, anh muốn em gái không phải lại sống lén lút nữa. Anh muốn năm người một nhà chúng ta sống chung một chỗ đàng hoàng, yêu thương lẫn nhau!”

Bảy năm qua, Trình Trình gần như không có cảm xúc, lần đầu tiên nổi giận với Dương Dương.

“…” Dương Dương hơi sửng sốt: “Bắc Minh Tư Trình, anh tức giận à?”

“Đúng! Rất tức giận.”

“Thật sao…” Dương Dương mím môi: “Tuy em thấy mẹ không nhất định phải gả cho ba chim chết nữa, nhưng thật ra tám năm qua em rất nhớ em gái…”

Dương Dương đang nói thì một giọng điệu lạnh lùng vang lên…

“Bắc Minh, Tư, Dương!”

“A…” Dương Dương theo bản năng quay người, vừa hay đối mặt với cặp mắt chim ưng bức người của Bắc Minh Quân, thân hình nhỏ bé lập tức run rẩy, rồi nở nụ cười giả tạo: “Ôi trời, lão ba chim chết ~, ba bỏ em gái lớp trưởng rồi à…”

“Con nói xem!” Bắc Minh Quân híp mắt lại, thuận tiện xách hai cánh tay nhỏ của Dương Dương lên: “Tự mình đi trêu chọc nát cả vườn đào, bây giờ lại muốn ba đi giải quyết cho hả!”

“Ai da ai da… nhẹ chút nhẹ chút… đau quá đau quá…” Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương bị Bắc Minh Quân xách lên giữa không trung, đôi chân nhỏ nhắn đá loạn xạ: “Gì chứ, lão ba chim chết, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân mà! Chính ba còn vừa trêu chọc cái cô ẻo ẻo nào đó, ở ngay chính chỗ này mà giờ ba còn giả ngốc nữa!”

Bắc Minh Quân vô thức nhíu chặt mi tâm: “Sunny? Cô ấy thì sao?”

Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình hỏi.

Trình Trình ngẩng đầu: “Cũng không có gì, vừa rồi Dương Dương bị một thầy coi bói quấn lấy, nói là ngoài mẹ ruột thì chúng con sẽ có thêm một mẹ kế…”

“Bói mà con cũng tin?”

“Đương nhiên là không tin!”

Dương Dương kêu la: “Nhưng mà lão ba chim chết, vận đào hoa của ba cũng nhiều lắm, không chừng một ngày nào đó lại dẫn một người phụ nữ về bắt chúng con gọi mẹ thì sao!”

Bắc Minh Quân thu lại ánh mắt, im lặng một chút, nhìn chăm chú vào hai đứa trẻ, hồi lâu sau mới nói: “Nghe này, cho dù ba cưới ai thì các con cũng chỉ có một người mẹ, chính là Cố Tịch Dao! Nghe rõ chưa?”

“Thật ạ? Ba quyết định không cưới mẹ kế sao?” Hai mắt Dương Dương sáng rực.

“…” Trình Trình mím môi không nói, trong lòng xẹt qua chút đau thương. Xem ra quyết định của ba vẫn chưa từng thay đổi, ba sẽ không lấy mẹ, cho nên, dùng một cách khác để khẳng định mẹ là duy nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.