Chương trước
Chương sau


Chương 1028

Trình Trình nhíu mày, nhưng nhanh chóng hiểu ra.

Thật ra nhìn Trình Trình và Dương Dương cũng không khó phân biệt: Một đứa mặc bộ vest đắt tiền, giơ tay nhấc chân đầy vẻ tao nhã lịch sự, giống như một quý ông nhỏ. Mà một đứa khác lại mặc trang phục giản dị lôi thôi lêch thếch, lại thêm lời nói cử chỉ cái gì cũng chẳng quan tâm, căn bản không có khí chất của xuất thân gia đình giàu có quý tộc.

“Nhìn cách ăn mặc của chúng ta thì ai cũng có thể đoán ra được!” Trình Trình bĩu môi, xem thường.

Lão đầu trọc cười với vẻ cao thâm khó dò, nói tiếp: “Nhưng hai cháu đã bị tách ra từ nhỏ, hơn nữa ít nhất phải năm năm, một đứa theo ba, một đứa theo mẹ!”

Dương Dương trợn tròn mắt: “Cái này mà ông cũng tính ra được à?”

Mặt Trình Trình trầm xuống.

Lão đầu trọc cười “hì hì”, đắc ý nhìn hai nhóc con.

“Còn gì nữa không?” Dương Dương cảm thấy tò mò về ông ta, truy hỏi.

Lúc này lão đầu trọc không cười nữa, gương mặt già nua ghé sát vào bọn chúng, khẽ nói: “Còn nữa, chính là số mạng của ba mẹ các cháu khắc nhau, cả đời này cũng không thể ở cùng một chỗ. Cho nên số mạng của các cháu đã định sẵn, còn có thể có một mẹ kế.”

“Ông thả rắm chó à!” Dương Dương vừa nghe kích động ném mạnh cái bánh rắn mới cắn được một miếng trong tay xuống đất: “Ông mới có mẹ kế! Cả nhà ông đều có mẹ kế!”

“Ha ha, tôi cũng chỉ nói theo sách thôi.” Lão đầu trọc làm ra vẻ ta đây nói lời ngay thẳng.

Trình Trình lại nhíu mày và khẽ híp mắt lại: “Vậy ông nói xem, mẹ kế của chúng tôi là ai?”

Lão đầu trọc giả vờ thâm trầm, sau đó chậm rãi nói: “Mẹ kế của các cháu không phải là người bình thường, cô ta chắc chắn là người phụ nữ xinh đẹp bị vô số người chú ý!”

Dương Dương gãi đầu: “Ông lại thả rắm chó rồi! Cho dù ba chim chết của tôi muốn kết hôn với một mẹ kế, cũng là một kẻ xấu xí!”

Đúng lúc này…

Một nữ tu thanh tú cầm theo một giỏ bánh chay đi ngang qua.

“A…” Lão đầu trọc thoáng ngẩn người, nhìn chằm chằm vào nữ tu, mắt sáng như đuốc.

Dương Dương quá quen với ánh mắt này của lão đầu trọc.

Bởi vì khi chú ba thấy người đẹp cũng có ánh mắt này.

Nhưng thật ra bánh chay trong giỏ của nữ tu mới thu hút ánh mắt của thằng nhóc ham ăn này.

Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương đi tới, chặn đường nữ tu và kêu lên: “Bà xã của lão đầu trọc, cho cháu một cái bánh chay ăn đi!”

Nữ tu vừa nghe vậy thì hơi sửng sốt, liếc nhìn lão đầu trọc, sau đó nghiêm mặt lại, vô cùng tức giận, vì vậy nói với Dương Dương: “Tiểu thí chủ, cháu gọi nhầm người rồi!”

Nữ tu nói xong quay người rời đi.

Dương Dương trừng mắt lão đầu trọc: “Này! Vợ ông không cho tôi ăn bánh chay! Tôi lại không cho ông xem bói nữa!”

Lão đầu trọc nhìn nữ tu, mặt lão đỏ lên và hắng giọng: “Cháu phải gọi cô ấy là chị, cô ấy mới cho cháu ăn.”

“Thật à?” Dương Dương nửa tin nửa ngờ đuổi theo. Nhóc con đáng thương đói bụng đến mức bụng kêu vang, gương mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại, làm nũng nói: “À này, chị, người ta thật sự đói lắm, có thể cho em một cái bánh chay ăn không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.