Chương trước
Chương sau


Chương 1016

Cố Tịch Dao nhướng mày, khoé miệng nhếch lên:” Quyết định vậy đi.”

Bệnh viện Nhân Dân số 1, thành phố S.

Sáng sớm, Lộ Lộ cầm hộp giữ nhiệt trên tay, bước vào phòng bệnh thường trên tầng hai.

“Bác sĩ, xin hỏi tình trạng bệnh nhân giường số 3 thế nào rồi?”

“Vết thương cũng không có gì đáng ngại. Dao nhân là do cảm xúc bị dồn nén mà thành tâm bệnh, lại thêm không được nghỉ ngơi tốt trong một thời gian dài, mới khiến cơ thể suy nhược dẫn đến ngất xỉu. Chắc một lúc nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi”, bác sĩ trực ban giải thích.

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì.”

Sau khi bác sĩ đi, Lộ Lộ kéo tấm mành, ngồi xuống bên giường Vân Chi Lâm , im lặng đợi anh tỉnh lại.

Mãi một lúc sau—

“Khụ khụ…” Vân Chi Lâm từ từ mở mắt, ho khụ khụ hai tiếng.

hưa anh, anh tỉnh rồi.” Lộ Lộ mừng rỡ reo lên.

“Bà là…” Vân Chi Lâm định kéo chăn đi xuống, nhưng bởi vì cơ thể yếu ớt mà không còn chút sức lực.

“Xin chào, tôi tên Lộ Lộ.” Hôm qua tôi thấy cậu ngất xỉu ở ven đường nên đã đưa cậu đến bệnh viện. Vừa nãy bác sĩ có nói vết thương đã không có gì đáng ngại rồi.” Lộ Lộ vừa nói vừa dìu Vân Chi Lâm ngồi lên.

“Tôi bị ngất xỉu?” Vân Chi Lâm nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, sau này anh quyết định buông tay, lui một bước chỉ làm bạn bè của nhau, nhưng ai ngờ lại bị Bắc Minh Quân đánh tới tấp, đến giờ trước ngực vẫn còn hơi đau, anh hướng về phía Lục Lộ gật đầu:” Cảm ơn bà, tiền thuốc men chắc là bà trả hộ phải không? Lát tôi kí chi phiếu trả bà.”

“Không … không cần đâu thưa anh…” Lộ Lộ vội lắc đầu, muốn nói gì nhưng thôi.

Lúc này trong đầu bà ta có quá nhiều nghi vấn, bà ta muốn hỏi người đàn ông trước mặt này, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Tôi không quen mắc nợ người khác.” Vân Chi Lâm nói xong, đang định lấy chi phiếu ở trong áo ra.

Lục Lộ vội vàng nói: “Thật sự không cần đâu, thưa anh…. Tôi… thật ra có chút chuyện muốnhờ ngài giúp…”

“Gọi tôi là Vân Chi Lâm được rồi. Tôi là luật sư. Nếu bà có vấn đề gì liên quan đến pháp luật, thì có thể đến tìm tôi.” Vân Chi Lâm quan sát Lục Lộ một hồi, tuổi tác cũng tầm khoảng bốn năm mươi. Tuy ăn mặc đơn giản nhưng mơ hồ có thể nhìn ra bà hồi trẻ cũng có mấy phần tư sắc.

Lục Lộ vẻ mặt hốt hoảng muốn nói lại thôi.

Chăm chú nhìn Vân Chi Lâm mấy lần, cuối cùng bà lấy hết can đảm hỏi—

“Ngài Vân , hôm qua tôi thấy anh với một người đàn ông khác vì một cô gái xinh đẹp mà đánh nhau… Tôi có thể hỏi một chút, cô gái kia tên là gì không?”

Vân Chi Lâm hơi ngạc nhiên, bén nhạy ngửi thấy mùi bất thường trong đó, xuất phát từ lòng bảo vệ Cố Tịch Dao , anh nhìn chằm chằm Lục Lộ, mang theo sự đề phòng hỏi ngược lại:” Bà hỏi cô ấy làm gì?”

Lục Lộ lắc đầu tỏ vẻ xin lỗi:” Thực xin lỗi, là tôi đột ngột, thưa ngài Vân… Tôi không có ác ý, hai ngày trước trong lúc tình cờ tôi gặp được cô gái đó, cô ấy rất tốt bụng cũng rất nhiệt tình, thấy tôi đang kẹt tiền đưa tôi mấy trăm nghìn…tôi rất cảm động…nên cũng tò mò, không biết rốt cuộc cô ấy là cô gái như thế nào…”

Vân Chi Lâm nhíu mày, với sự nhạy bén của một luật sư chuyên nghiệp, phản ứng đầu tiên của anh chính là: “Vì vậy bà theo dõi cô ấy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.