Chương trước
Chương sau


Chương 946

Lại là mười ngón trống trơn.

“Không có.” Vân Chi Lâm giơ tay Cố Tịch Dao ra cho Trình Trình nhìn, lúc này vẻ mặt căng cứng mới thả lỏng: “Ai tặng cô ấy nhẫn, chú không quan tâm. Quan trọng là cô ấy đeo hay không đeo.”

Cố Tịch Dao sợ đến độ trái tim suýt nhảy ra ngoài.

May mà vừa rồi tháo nhẫn ra nhanh.

Trình Trình sững sờ, sau đó liếc nhìn mẹ, không lên tiếng.

Dương Dương mở to đôi mắt sáng long lanh, liếc nhìn tay mẹ mấy lần: “Ồ, không có nha! Nhưng mà, chú Chi Lâm, đeo hay không đeo là có ý gì?”

Vân Chi Lâm nắm chặt tay Cố Tịch Dao cười nói: “Đeo nhẫn chính là tượng trưng cho đồng ý, không đeo chính là tượng trưng cho từ chối.”

“Ồ ồ…” Dương Dương kéo dài âm cuối, tỏ vẻ bỗng nhiên hiểu ra: “Hôm nào con tìm hoa khôi lớp bên cạnh thử xem.”

Lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Trình Trình: “Cậu giải quyết Triệu Tĩnh Nghi xong rồi hãy nói!”

“Đúng!” Cố Tịch Dao vội vàng nói tiếp: “Dương Dương, không cho phép trêu chọc con gái nhà người ta nữa!”

Miệng nhỏ của Dương Dương dẩu lên.

Vân Chi Lâm cười xoa đầu cậu bé, sau đó lấy một hộp quà từ trong túi áo ra.

Hai mắt Dương Dương lập tức vụt sáng: “Ba Chi Lâm, là quà tặng con sao?”

“Ha ha, xin lỗi, con trai, quà này là tặng cho mẹ con.” Vân Chi Lâm nói xong thì mở hộp quà…

Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Lại là nhẫn?” Rõ ràng Dương Dương không hề cảm thấy hứng thú với những thứ không phải là ăn uống chơi đùa.

“Có vẻ viên kim cương to hơn nhiều so với cái ba tặng… nhưng mà lại xấu hơn rất nhiều.” Trình Trình tổng kết.

Vân Chi Lâm nhún vai: “Mặc dù không biết vì sao ba các cháu lại đột nhiên tặng nhẫn cho mẹ các cháu, chỉ là chú có thể chắc chắc, lý do duy nhất Vân Chi Lâm chú tặng nhẫn cho mẹ các cháu chính là…” Anh ta dừng lại một chút, nồng nàn nhìn về phía phía Cố Tịch Dao: “Chú muốn cưới mẹ các cháu làm vợ chú!”

“Chi Lâm…” Cố Tịch Dao cảm thấy thật nhức đầu.

“Xuỵt.” Vân Chi Lâm dịu dàng lắc đầu: “Năm trước anh cho em suy nghĩ thật kỹ, cho em nhiều thời gian như vậy, anh nghĩ hẳn là em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Hơn nữa, hôm nay ủy ban nhân dân cũng làm việc.”

Nghe xong bốn chữ ủy ban nhân dân, Cố Tịch Dao chợt rùng mình.

“Ủy ban nhân dân?” Dương Dương nhíu mày: “Đó là cái gì?”

Trình Trình nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Vân Chi Lâm mà ngẩn người.

“Ha ha, ủy ban nhân dân là nơi xử lý việc đăng ký kết hôn cho người ta.” Vân Chi Lâm cười giải thích: “Chờ con lớn lên rồi sẽ hiểu.”

“Chi Lâm, em…” Cố Tịch Dao vừa muốn nói gì, lại bị Vân Chi Lâm che môi.

“Tịch Dao, anh cho rằng ngày đó khi cầu hôn với em, em đã rất rõ ràng…” Vân Chi Lâm mỉm cười thở dài một hơn: “Thứ cho anh hơi vội vàng, nhưng xin hãy tin tưởng anh, chắc chắn anh có thể mang đến hạnh phúc cho em và bọn nhỏ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.