Chương trước
Chương sau


Chương 941

“Mẹ… cuối cùng mẹ cũng trở về rồi…” Trình Trình vùi vào trong ngực mẹ, có nỗi hoảng sợ mà trước đây chưa từng thấy, nắm chặt cổ áo Cố Tịch Dao: “Mẹ, con nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, không hề nhúc nhích, con sợ lắm…”

Cố Tịch Dao giật mình, vừa móc chìa khóa ra mở cửa vừa nói: “Con nói là, khi ông nội con bị đột quỵ, con nhìn thấy sao?”

“Dạ.” Trình Trình khẽ đáp lời, trong âm mũi còn lộ rõ run rẩy.

Cố Tịch Dao khẽ khàng vỗ lưng con trai: “Đừng sợ bảo bối, ông nội sẽ không sao. Người đã già, dù sao cũng sẽ mắc một số bệnh tật. Đây không phải trách nhiệm của con, bảo bối không cần tự trách, nhé?”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Cố Tịch Dao hiểu được nỗi lo sợ của Trình Trình.

Dù sao con trai mới chỉ bảy tuổi, tận mắt nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân.

“Nhưng mà mẹ à… Trình Trình rất sợ rất sợ ông nội sẽ cứ như vậy ngủ không dậy nữa…”

“Đồ ngốc, sẽ không đâu…” Cố Tịch Dao ôm cậu vào phòng.

Bỗng nhiên trong nhà có người già bị bệnh, ai cũng không dễ chịu gì. Cô nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Bắc Minh Quân, không nhịn được thở dài.

“Mẹ và ba cùng nhau đón năm mới ở Malaysia sao?” Trình Trình nhớ đến cuộc gọi video đêm giao thừa, nắm lấy ngón tay mẹ, ngắm nghía kỹ càng chiếc nhẫn kim cương kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mừng rỡ: “Mẹ và ba thật sự đeo nhẫn giống nhau? Trên mạng nói, đeo nhẫn giống nhau đều là người yêu hoặc vợ chồng, mẹ và ba cũng như vậy sao?”

Ngón tay Cố Tịch Dao khẽ run.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của con trai, đột nhiên cô cảm thấy hơi không đành lòng, thương yêu vuốt ve gò má non mềm của Trình Trình: “Thật xin lỗi Trình Trình, mẹ và ba… không phải…”

Không phải người yêu cũng không phải vợ chồng.

“Dạ…” Ánh mắt chờ đợi của Trình Trình lập tức ảm đạm xuống: “Con cho rằng ba ngăn cản mẹ và chú Chi Lâm kết hôn là vì ba không nỡ rời xa mẹ…”

“…” Cô thăm thẳm thở dài một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: “Trình Trình, mẹ biết con vẫn luôn hi vọng mẹ và ba con ở bên nhau, nhưng đời người không nhất định sẽ giống như trong hi vọng của con, ví dụ như con không mong ông nội bị đột quỵ, nhưng chuyện lại xảy ra rồi… hiểu ý mẹ không?”

“Hiểu…” Trình Trình rũ mắt, chôn trong lồng ngực mẹ không nói lời nào.

Cố Tịch Dao biết mình nói như vậy chẳng khác gì bóp nát hi vọng của con trai. Mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng tốt hơn là cho cậu một hi vọng không thực tế.

“Xin lỗi, Trình Trình, chờ sau này con trưởng thành thì sẽ hiểu rõ… ba không nhất định phải ở bên mẹ…”

Thật lâu sau, Trình Trình mới từ trong ngực Cố Tịch Dao ngẩng đầu lên: “Vậy, mẹ, con có thể ở cùng với mẹ không?”

Trái tim Cố Tịch Dao khẽ run, Bắc Minh Quân nói sau khi cưới thay xong thì sẽ trả một đứa con trai cho cô.

Cô vẫn luôn nghĩ, từ nhỏ Trình Trình đã sống trong nhà giàu có, không thể không thừa nhận, nhà họ Bắc Minh nuôi dưỡng cậu rất tốt rất giỏi giang. Cô không cách nào tưởng tượng nếu như Trình Trình đi theo cô sẽ bị cô làm hại thành dáng vẻ thế nào…

Ít nhất từ nhỏ Dương Dương lớn lên bên cạnh cô, dường như trở về bên cạnh cô cũng không có vấn đề gì.

Trình Trình vừa hỏi câu này, cô lại do dự…

Bởi vì hai đứa con trai, cho dù phải rời xa đứa nào, cô cũng khó lòng vứt bỏ…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.