Chương trước
Chương sau


Chương 918

“Tôi mơ thấy một con bạch tuộc nhỏ quấn lấy mặt mình…” Anh nói rồi vô thức đưa tay còn lại lên vuốt má, bỗng nhiên anh giật mình: “Quái lạ, sao mặt tôi lại ướt thế này?” Giấc mơ ấy chân thật đến mức bất ngờ.

“À… tôi vừa lấy khăn lau mặt cho anh ấy mà…” Cố Tịch Dao mím môi nói dối.

Thật ra cô cũng giật mình khi vừa nãy con gái ôm má anh rồi hôn anh một cách cuồng nhiệt như vậy, không ướt mới là lạ!

“…” Anh trầm mặc, cau mày: “Hình như vừa nãy tôi còn nghe thấy tiếng kêu của một con cá biển nhỏ… à, nó giống như tiếng kêu của một đứa trẻ…”

“Có sao? Tôi đâu có nghe thấy! Là ảo giác của anh thôi đúng không?” Cố Tịch Dao đảo mắt, tiếp tục nói dối.

Tiếng kêu đó chẳng phải của nhóc con sao?

Trời ơi, bạch tuộc với cá biển nhỏ cái gì, con gái cô sao lại thành ra như vậy? Chỉ là cá thôi hả?

Không ai biết, lời nhận xét này của Bắc Minh Quân đã chọc giận Cố Cửu Cửu đang trốn dưới gầm giường và bị Anna bịt miệng!!

“Hừ…” Bé con khịt mũi tức giận.

“…” Anna hoảng sợ!

“…” Cố Tịch Dao cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

“…” Bắc Minh Quân nhíu mày: “Em có nghe thấy không? Chính là âm thanh này, vừa nãy lại kêu lên lần nữa…”

“Không… không thấy… sao tôi không nghe thấy gì?” Cố Tịch Dao cười khan một tiếng, trái tim gần như ngừng đập vì sợ hãi, thầm nói trong lòng: “Cục cưng à, con đừng thêm phiền phức cho mẹ nữa được không, ngoan nào…”

“Thật sao?” Bắc Minh Quân khịt mũi nghi ngờ, dỏng tai lên lắng nghe một lúc lâu.

Không nghe thấy tiếng kêu của cá biển nhỏ, nhưng…

Anh hít hít mũi.

“Hình như có một mùi kỳ lạ… ừm…”

Anh cau mày: “Hình như là ngay cạnh gối…”

Cố Tịch Dao vô thức nghiêng người về phía trước để ngửi…

Sau đó cô giật nảy mình!

Ôi mẹ ơi!

Đây chẳng phải là mùi nước tiểu của nhóc con sao?

Mùi rất nhẹ, ngoài ra còn có mùi thơm nhàn nhạt của sữa…

Cố Tịch Dao biết vừa nãy cô bé đã bị doạ cho sợ hãi mà tè dầm… đó là phản ứng sinh lý tự nhiên khi con bé nhìn thấy [Quỷ Toilet].

Bắc Minh Quân đúng là tên cuồng sạch sẽ, độ nhạy cảm của mũi anh với “những thứ không sạch sẽ” vượt xa người thường!

“… Tôi đâu có ngửi thấy mùi gì…” Khả năng mở mắt nói dối của cô càng ngày càng giỏi, dù sao ánh sáng cũng không rõ, không nhìn thấy gì, nói dối cũng không khó lắm.

Lông mày Bắc Minh Quân nhíu lại chặt hơn: “Đáng chết! Mùi nước tiểu rõ ràng thế này mà em không ngửi thấy? Người phụ nữ này, em đừng nói với tôi là em vừa mang một con chó tới đây đấy nhé!!”

Gì cơ?!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.