Chương 914
Lúc này, hai tay nhỏ xíu của Chu Cầm vòng lên cổ Cố Tịch Dao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt.
Bé con đã rất buồn ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào má Cố Tịch Dao, hàng mi dài cong vút thi thoảng cũng cụp xuống, sau đó cô bé lại cố gắng mở mắt ra…
Cực kỳ giống chú cún con buồn ngủ, rất dễ thương.
Cố Tịch Dao một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu, một tay ôm chặt eo con.
“Mẹ… Cửu Cửu… buồn ngủ quá…” Cửu Cửu gắng mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: “Đừng đi nữa… được không…”
Cố Tịch Dao mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Cửu Cửu.
Cô dịu dàng nói: “Cửu Cửu ngoan, không phải Cửu Cửu đã đồng ý với mẹ sẽ ngoan ngoãn cảm ơn ân nhân đã cứu mẹ sao? Còn nữa, lát nữa nhìn thấy người ta thì nhất định không được đánh thức chú ấy, biết chưa?”
Cửu Cửu nhíu hàng lông mày nhỏ xíu, khó hiểu: “Không đánh thức chú ấy thì nói cảm ơn thế nào?”
“Ừm thì…” Cố Tịch Dao suy nghĩ, sau đó cô mỉm cười: “Cửu Cửu hôn chú ấy là được rồi.”
Tâm trạng Cố Tịch Dao lúc này rất phức tạp. Mặc dù trước đó cô đã làm mọi cách để không cho Bắc Minh Quân biết sự tồn tại của Cửu Cửu, chứ đừng nói là có bất kỳ liên hệ nào với Cửu Cửu.
Nhưng kể tử khi trải qua trận đấu súng kinh hoàng đó, trong lúc nguy hiểm nhất, Bắc Minh Quân không quan tâm điều gì dùng thân mình ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2979719/chuong-914.html