Chương trước
Chương sau


Chương 849

Anh vậy mà lại ném đi rồi!

Đây là viên kim cương quý giá từ Nam Phi, đã được dì Như Khiết cất giữ nhiều năm…

Vậy mà lại bị Bắc Minh Quân ném đi dễ dàng như vậy!

Hết rồi?

Cô điên lên rồi! “Bắc Minh Quân! Tên khốn nhà anh! Anh có biết viên kim cương đó trị giá bao nhiêu không… tôi đền cả đời cũng không đền nổi nữa…”

Vừa nói, cô vừa chạy đến bệ cửa sổ.

Nhìn thấy dáng điệu của cô, cô sẽ nhảy xuống với sợi dây chuyền kim cương!

“Em điên rồi!” Anh lập tức ôm lấy cô từ phía sau!

“Tôi điên rồi đó! Bị anh ép đến phát điên rồi!” Cô sợ tới mức run rẩy: “Buông tôi ra! Tôi phải xuống dưới nhặt kim cương, nếu không bị người ta nhặt mất rồi, thì sẽ lỗ nặng đó…”

Càng quan trọng hơn, không có sợi dây chuyền nữa, cô làm sao giải thích với dì Như Khiết đây?

Trong lúc vùng vẫy, cô càng bị anh ôm chặt hơn.

Gần như là muốn dung hòa cô vào cơ thể của anh, anh nhíu mày, hít sâu một hơi giữa làn tóc cô—

“Tôi không cho em lượm! Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ đồ gì của người phụ nữ đó! Tôi càng không cho phép người phụ nữ của tôi mang theo sợi dây chuyền của người phụ nữ đó!”

“Mẹ nó, anh điên rồi sao? Anh không muốn nhìn thấy thì nhắm mắt lại là được rồi! Anh gây khó dễ với một sợi dây chuyền, anh nhiều tiền quá nên sinh nông nỗi sao! Càng huống hồ viên kim cương đó là độc nhất vô nhị, có tiền cũng chưa chắc mua được a! Anh rắp tâm muốn hại chết tôi đúng không?” Cô tức đến nhe nanh múa vuốt, móng tay cấu rách cánh tay của anh: “Buông tôi ra! Ai là người phụ nữ của anh? Ai thèm làm người phụ nữ của anh chứ!”

“Tôi đã nói rồi không được đi lượm!”

Anh khư khư túm lấy cô, đôi mắt lóe qua sự ưu thương!

Cô càng lo lắng cho sợi dây chuyền kim cương đó, anh càng thống hận!

Dựa vào đâu mà mẹ của các con anh, lại phải sốt sắng vì đồ của người phụ nữ đó như vậy?

Anh không cho phép!

Cô nên đứng ở phía anh, cùng thù cùng địch với anh mới đúng!

“Bắc Minh Quân—” Cố Tịch Dao tức giận quát một tiếng, sau đó túm lấy mu bàn tay anh, há miệng cắn mạnh một cái…

“Sịt…” Anh đau đớn rên lên một tiếng, nhưng vẫn ghì chặt cô, không chịu buông tay!

Mãi đến khi cô cắn đến đau răng rồi, mới nhả miệng ra, thở phì phò!

Ngoảnh mắt qua, tức đến hơi thở không ổn định nổi:

“Bắc Minh Quân, anh có lý do hận mẹ của anh! Thậm chí anh có thể hận viên kim cương đó! Nhưng bây giờ viên kim cương này đang ở trên tay tôi, anh vứt đi nó không phải là khiến tôi không thể đi giải thích với người ta sao! Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì, khiến anh cũng hận tôi như vậy?”

Kể từ năm đó, cô rời xa anh, đưa Dương Dương và Trình Trình đến Úc.

Kể từ lúc đó, anh liền hận cô cực kỳ.

Anh hận cô cũng giống như mẹ anh, nhẫn tâm bỏ lại anh sao?

Nhưng cô sao mà giống như vậy chứ?

Nếu như nói thứ mà dì Như Khiết không bỏ được là tình yêu!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.