Chương 845
“Bắc Minh Quân, anh nhìn thấy rồi đó, bọn họ không dám làm gì tôi.” Cố Tịch Dao chuyển mắt nói với anh: “Cho nên anh không cần phải đi theo dõi tôi nữa…”
Khóe môi của Bắc Minh Quân kéo một cái: “Tôi không có theo dõi cô!”
Nói ra từng chữ, giống như là muốn làm rõ mình không làm ra việc nhàm chán như vậy.
“Vậy thì được rồi! Vậy cứ tách ra ở chỗ này đi, ai làm việc đó.” Cố Tịch Dao nắm lấy túi xách liền đi mấy bước, giống như là không kịp chờ đợi mà muốn rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh.
Anh híp đôi mắt sáng tỏ lại, thấp giọng hỏi một tiếng: “Cô đến Sabah làm gì vậy?”
“Tôi…” Cố Tịch Dao lắp bắp, có lẽ là có tật giật mình, dù sao cô nhóc cũng đang ở Sabah, cô trừng mắt liếc anh một cái: “Tôi đến đây chơi không được hả?”
“Ở đây chơi hai năm, cô còn chưa chơi chán à?” Anh nhíu mày chất vấn.
“Vậy anh ở thành phố A chơi nhiều năm như vậy cũng không thấy chơi chán à?”
“Vậy thì sao giống nhau được.” Anh bình tĩnh, thành phố A chính là địa bàn của anh, sao có thể đánh đồng được với Sabah.
“Làm sao lại không giống!” Cô phồng má, trừng mắt liếc nhìn anh: “Tôi cảnh cáo anh đừng có tiếp tục theo dõi tôi nữa, tôi muốn tiếp tục chơi, cứ như vậy đi, tạm biệt.”
Nói xong, cô cầm túi xách đi vòng qua anh, lướt cực nhanh ra khỏi ngõ…
“Đáng chết! Trở lại đây cho tôi.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2979582/chuong-845.html