Chương trước
Chương sau


Chương 798

Bạch nguyệt quang, treo lơ lửng ở một góc lòng nào đó, càng sáng rỡ bao nhiêu, lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu.

Mỗi một người, đều có một đoạn bi thương, càng muốn giấu đi, nhưng lại càng đậy càng lộ ra.

Bạch nguyệt quang, chiếu sáng hai đoạn chân trời, ở trong lòng, nhưng không ở bên cạnh…

Cố Tịch Dao ngân nga ngân nga, khóe mắt vậy mà lại ướt nhòa rồi…

Cô vội vàng chớp chớp mắt, cố gắng che đi những cảm xúc buồn bã đó.

Sau đó, cô mỉm cười—

“Bạch nguyệt quang là người cô giấu trong lòng không bao giờ quên…”

Nhà vệ sinh đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Cố Tịch Dao nghe thấy bên cạnh không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Cô ơi? Cô không sao chứ?”

Phỉ Nhi cắn môi lắc đầu, giọng nói tràn đầy nghẹn ngào: “Không… không sao đâu… chỉ là tôi cảm thấy rất cảm động…cô hát rất hay…”

Thật ra, sau khi hiểu được hàm ý thực sự của bạch nguyệt quang, Phỉ Nhi đã nước mắt rơi đầy mặt rồi.

Nhưng Cố Tịch Dao không nhìn thấy.

“Ha ha, không biết loại như tôi có được gọi là nữ hoàng ca hát trong toilet hay không nữa…nếu như trẻ hơn dăm ba tuổi, tôi sẽ đi tham gia rồi…”

Phỉ Nhi dường như bị lây nhiễm bởi tâm trạng vui vẻ của cô, sau đó cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

“Cô rất lạc quan, thật hâm mộ cô…” Phỉ Nhi nghĩ đến bản thân mình khi chưa bị bỏng, cũng rất lạc quan vui vẻ…

“Ha, tôi đây gọi là nghèo mà vui…” Cố Tịch Dao mím môi, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở: “Lấy niềm đau làm thú vui mà thôi. Còn cô? Hồi nãy sao khóc thương tâm quá vậy?”

Sắc mặt Phỉ Nhi lập tức trắng bệch!

Những ngón tay theo bản năng siết chặt—

“Tôi… Thật ra trong lòng tôi cũng có một bạch nguyệt quang. Tôi đã yêu anh ấy rất nhiều rất nhiều năm rồi…kể từ khi nhìn thấy anh ấy vào năm mười mấy tuổi, thì đã yêu anh ấy mà không dứt ra nổi rồi…”

“Wow, các người là thanh mai trúc mã sao?” Cố Tịch Dao cười hỏi.

“Ha ha, tôi cũng không biết có phải vậy không nữa…có thể là trước đây, thường là tôi dựa dẫm anh ấy nhiều hơn một chút. Anh ấy đối với người khác luôn rất lịch sự, rất xa cách, thậm chí là rất lạnh nhạt….nhưng tôi biết, đó chẳng qua chỉ là màu sắc tự vệ của anh ấy thôi…đáng tiếc, bởi vì một sự cố, mà chúng tôi đã xa cách rất nhiều năm rồi…”

Phỉ Nhi nói đến đây, thanh âm khàn khàn.

Cố Tịch Dao nhạy cảm phát giác ra tiếng khóc nghẹn của cô ta, vội vàng an ủi: “Xin lỗi, tôi không có ý khơi dậy chuyện thương tâm của cô….”

Phải mất một lúc Phỉ Nhi mới bình tĩnh lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Không liên quan đến cô…là hôm nay tôi thật sự quá sốc…quá thương tâm thôi…thật ra hôm nay, là một ngày rất rất quan trọng của tôi và anh ấy, nhưng mà…”

Phỉ Nhi lại nghẹn ngào rồi.

“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?” Cố Tịch Dao nhíu mày, quan tâm mà hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.