Vân Chi Lâm cong khoé môi, trong mắt loé qua một ánh sáng cao thâm khó lường: “Tịch Dao, một người đàn ông chịu tặng hoa cho một người phụ nữ, lại chịu đàn cho người phụ nữ đó nghe, càng quan trọng hơn, anh ta dùng đủ tất cả mọi cách để giữ cô trong phạm vi tầm mắt của anh ta, như vậy chỉ có thể chứng minh, người đàn ông này đang động dục…ý đồ của anh ta đối với cô rất rõ ràng…”
Khoé môi Cố Tịch Dao giựt giựt, cau mày: “Chi Lâm, cho dù ý đồ của anh ta có là gì, tóm lại tôi không thể làm tiểu tam…”
“Vậy thì đừng chạy trốn nữa, Tịch Dao! Dũng cảm chạy ra khỏi cái tình cảnh khó khăn này đi!” Vân Chi Lâm thu lại ý cười, nghiêm túc mà nhìn Cố Tịch Dao.
“Tôi cũng muốn dũng cảm một chút, nhưng có quá nhiều thứ ràng buộc tôi…ví dụ, tôi thật sự không nỡ các con, lại ví dụ như…”
“Lại ví dụ như cô vẫn còn yêu anh ta?” Vân Chi Lâm đột nhiên cắt ngang lời cô.
Cô chấn kinh, đôi đồng tử đột nhiên co lại, lắc đầu theo phản xạ: “Đương nhiên không phải!”
Khi nói điều này, trái tim cô thắt chặt lại, đầu ngón tay run lên.
Bầu không khí đột nhiên có chút cứng đờ.
Vân Chi Lâm yên lặng vài giây, mới nhếch môi, cười lên: “Nếu đã không phải, vậy thì để tôi giúp cô thoát khỏi cái tình cảnh khó khăn này đi!”
“Hả?” Cố Tịch Dao sững sờ.
Vân Chi Lâm mỉm cười nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô: “Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2979434/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.