Chương 463
Đêm hôm ấy, Dương Dương và Trình Trình vẫn luôn ở trong nhà đợi mẹ.
Đợi mãi đợi mãi…
Đợi đến khi Dương Dương gật gù cái đầu, cầu sắp ngủ gật mất rồi.
Tinh tinh tinh…
Kim đồng hồ chỉ chín giờ đúng.
Dương Dương ngủ gật, suýt chút nữa thì ngã cắm đầu như chó ăn c*t.
Trình Trình nhíu mày, cuối cùng ấn điều khiển từ xa, tắt TV, đứng dậy: “Anh phải về đây, Dương Dương.”
Dương Dương dụi mắt: “Ồ… mẹ về chưa?”
Trình Trình lắc đầu: “Vẫn chưa. Điện thoại vẫn đang tắt máy.”
“Phải làm sao đây? Mẹ làm gì mà vẫn chưa về nữa, em có một mình chán lắm…” Dương Dương phồng hai bên má, làm nũng kéo áo Trình Trình lại: “Anh đừng đi mà, ở lại với em đi.”
Trình Trình thở dài: “Anh không về, nhà họ Bắc Minh sẽ lật tung khắp nơi lên mất.”
Dương Dương chu miệng: “Nhưng rốt cuộc mẹ đã đi đâu rồi? Mẹ sẽ không vô duyên vô cớ bỏ lại chúng ta đâu…”
“Anh biết…” Trình Trình vỗ vai an ủi Dương Dương: “Em đừng nghĩ lung tung.”
“Bắc Minh Tư Trình, anh không biết tối qua mẹ mất tích đâu, em sợ hôm nay mẹ cũng sẽ mất tích…”
“Tối qua mẹ mất tích sao?” Hiển nhiên lúc này Trình Trình mới biết được chuyện này.
“Ừm ừm!” Dương Dương gật đầu thật mạnh: “Là em mời chú Chi Lâm đến để gọi cho ba birdman của em đấy, bảo ba birdman đi tìm mẹ về…”
Trình Trình nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Dương Dương, em nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978801/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.