Hình Uy lặng lẽ chờ đợi chỉ thị của chủ nhân, nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng chỉ thấy trên vẻ mặt lãnh khốc của chủ nhân, dường như đang chịu đựng điều gì đó.
“Chủ nhân… Cô Cố đã đi rồi.” Hình Uy thận trọng nhắc nhở.
Lòng bàn tay của Bắc Minh Quân siết chặt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Về nhà Bắc Minh.”
Hình Uy có chút ngạc nhiên nhưng không dám nói gì, khởi động lại xe và lái đi …
*
Cố Tịch Dao ngồi trong xe taxi, ôm lấy lồng ngực trống rỗng của mình, khóc lóc thảm thiết …
Tài xế taxi thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu: “Cô gì ơi, cô không sao chứ?”
Cố Tịch Dao khóc không thành tiếng.
Khi chuyển khỏi Dạ Ánh Nhất Phẩm vào ngày hôm đó, cô không đành lòng cởi bỏ mặt dây chuyền bằng thép cao cấp trước ngực.
Mà lần này, vào giây phút cô giật sợi dây chuyền ra, nó thực sự có nghĩa là cô sẽ phải hoàn toàn quên đi người này …
Khi cô trào phúng mà nói ra câu ‘không lẽ anh đồng ý kết hôn với tôi sao?’, chỉ có mình cô biết, đáy lòng cô thực ra có chút mong đợi. Tuy nhiên, câu trả lời thờ ơ của anh khiến cô không thể không tỉnh táo–
Cho dù là ngủ bên cạnh anh, cũng không thể đi vào trái tim của anh …
“Này, cô ơi, chắc cô không phải thất tình rồi đó chứ?” Tài xế taxi thận trọng hỏi.
Ai ngờ, vừa hỏi câu này, quả thực là đã chọt trúng nước mắt của Cố Tịch Dao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978686/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.