“Đủ rồi!” Cố Tịch Dao đột ngột đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt Lưu Thắng Thiên, rút khăn ướt trên bàn ra, đẩy muỗng của Bắc Minh Quân ra, sau đó giúp Lưu Thắng Thiên lau tương ớt.
Từ đầu đến cuối, cô thậm chí còn không thèm liếc nhìn Bắc Minh Quân lấy một cái!
Lưu Thắng Thiên rơi nước mắt không ngừng, thấp giọng kêu gào, thu hút sự chú ý của không ít khách.
Thậm chí, có người còn len lén lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh…
Hình Uy thấy vậy, lập tức thả Lưu Thắng Thiên ra, nhanh chóng chặn trước cơ thể của Bắc Minh Quân, che chắn những người có ý đồ chụp lén chủ nhân. Hình Uy cường tráng vạm vỡ, không tức giận nhưng vẫn uy vũ, khiến cho người phục vụ không dám tới gần.
“Hu hu cay quá…Tịch Dao, bọn họ là ai?” Đôi mắt Lưu Thắng Thiên cay đến nỗi gần như mở không ra nữa.
Cố Tịch Dao không có trả lời, cẩn thận lau tương ớt quanh khóe mắt cho anh ta, nhíu mày và thấp giọng nói: “Thắng Thiên, tôi đưa anh đến nhà vệ sinh rửa mắt một chút.”
“…Được.” Lưu Thắng Thiên đáng thương đồng ý.
Không ngờ, cô vừa đỡ Lưu Thắng Thiên đứng lên, thì cổ tay đã bị một lực đạo mạnh mẽ tóm lấy!
Cô quay đầu trừng Bắc Minh Quân một cách dữ tợn, ánh mắt như muốn nói: Buông ra!
Tên đàn ông này nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô vì con heo không có mắt này sao?!”
Lưu Thắng Thiên vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978671/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.