Chương trước
Chương sau
Trình Trình mím môi, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng xoắn xuýt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của ba, cậu thất vọng mà lẩm bẩm nói: “…Con không muốn ra nước ngoài, con không muốn rời khỏi đây…con muốn ở cùng với mẹ và em trai…”

*

Chạng vạng tối, gió mát hiu hiu.

Trong quán cơm Trùng Khánh, đông như trẩy hội.

Cố Tịch Dao không chút hứng thú mà ngồi ở chiếc bàn tối qua mới ngồi, nhìn người đàn ông mặc vest ngồi đối diện.

Được rồi, đây là lần xem mắt thứ 12 của cô.

Người đàn ông tối nay, nghe nói là người quản lý của một công ty giải trí nào đó, 27 tuổi, có công việc ổn định, bố mẹ đều đã mất.

“Cô Cố xin chào, tôi tên là Lưu Thắng Thiên. Tôi hiện là một người quản lý của công ty giải trí Trành Thiên. Tôi và Lưu Ngọc từng là bạn học Trung học, khi cậu ấy giới thiệu cô cho tôi, tôi vốn chỉ ôm tâm lý đến xem thử thôi…” Lưu Thắng Thiên là một tên mắt nhỏ, vẻ ngoài trông có chút buồn cười: “Nhưng hồi nãy nghe cô Cố nói, muốn tìm một người chồng chung thuỷ với hôn nhân, hơn nữa phải yêu gia đình yêu con cái, điều này thật sự quá phù hợp với triết lý của tôi!”

Cố Tịch Dao nhướng mày, đôi đũa kẹp trên tay ngừng lại một hồi, có chút bất ngờ Lưu Thắng Thiên vậy mà lại nói ra những lời này.

Lưu Thắng Thiên gãi gãi đầu, hắc hắc cười một lát, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường thẳng, gần như là không thấy mắt đâu luôn rồi: “Ba mẹ đã ra đi khi tôi còn nhỏ, tôi được ông bà nội nuôi lớn, cho nên đặc biệt khát vọng sự ấm áp của gia đình. Tôi cũng hy vọng có thể tìm được một người luôn ở bên khi hoạn nạn, đi hết cuộc đời này một cách bình bình phàm phàm. Nói thật, tôi đối với cô Cố, có thể nói là vừa gặp đã yêu….”

Một miếng đồ ăn, suýt chút nữa đã nghẹn trong cổ họng, Cố Tịch Dao hắng giọng, lịch sự đáp: “Tôi rất cảm tạ sự hậu ái của anh Lưu đây, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn cần thời gian tìm hiểu đối phương…”

“Ha ha, điều này là đương nhiên rồi. Hy vọng không có làm cô sợ.” Lưu Thắng Thiên cười híp mắt gật đầu: “Vậy chúng ta đừng xa cách nữa, chi bằng cô gọi tôi là Thắng Thiên, tôi gọi cô là Tịch Dao đi.”

Cố Tịch Dao nhẫn nhịn cảm giác dựng tóc gáy, cứng đờ mà gọi anh ta một tiếng: “Thắng Thiên.”

“Hắc hắc, Tịch Dao.” Lưu Thắng Thiên lại ngại ngùng mà gãi gãi đầu: “Bình thường cô thích ăn những món ăn nào? Tôi thì thích ăn cay, tôi cũng thường xuyên cùng một số nghệ sĩ trong công ty đến quán cơm Trùng Khánh…”



*

Bên này, Tòa nhà Bắc Minh thị.

Bắc Minh Quân vừa kết thúc một cuộc họp dài, đã là chiều tối rồi.

“Tổng giám đốc, trận chung kết cuối cùng của dự án ‘Ánh’ sẽ được tổ chức vào ngày mai, câu trả lời cuối cùng từ phía Cố Thị là cô Cố Tịch Dao đã từ chức vì lý do cá nhân, vì vậy đội sẽ do Khởi Hiên thay thế dẫn đầu đến tham gia cuộc thi.” Vương Khải Nhân, bộ trưởng Bộ phận kiến trúc vẫn đang tận tâm tận chức báo cáo.

Ba chữ ‘Cố Tịch Dao’ truyền vào trong màng nhĩ của Bắc Minh Quân, trên khuôn mặt bình tĩnh của anh, có hơi cứng đờ.

Cái tên này dường như đã nhiều ngày không được nghe thấy rồi.

Từ ngày anh nhập viện, tính đến hôm nay…thì ra mới hơn 20 ngày thôi sao?

Nhưng sao anh lại cảm thấy, đã qua lâu giống như mấy năm rồi vậy?

Đôi con ngươi sâu thẳm liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm lặng lẽ trên bàn làm việc lớn, dường như đây đã trở thành thói quen trong những ngày này của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.