“Haha, bất ngờ không?” Vân Chi Lâm cười đắc ý: “Tò mò sao tôi biết tên cô không?”
Khóe miệng Cố Tịch Dao giật giật, bình tĩnh hít một hơi: “Nếu anh Vân còn không chịu nhường đường thì tôi sẽ không khách khí đâu!” Sau đó, cô dùng cả hai tay đẩy mạnh, đẩy cơ thể của Vân Chi Lâm sang một bên, đi qua.
Cô vội vã bước đến cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vân Chi Lâm chỉnh lại quần áo, tươi cười đi theo sau cô.
Chìa khóa đưa vào lỗ khóa, cạch một tiếng.
Cửa mở.
Gương mặt nhỏ ngây thơ của Dương Dương, rực rỡ như thể là một tia nắng nhỏ.
“Mẹ về rồi?” Dương Dương lại nhìn người đàn ông phía sau Cố Tịch Dao, lập tức mỉm cười hỏi: “Ủa, chú Chi Lâm cũng ở đây hả?”
Vân Chi Lâm mỉm cười gật đầu: “Chào, Dương Dương chưa ngủ sao? Chờ mẹ cháu về sao?”
Cố Tịch Dao nhìn thấy như vậy, cô hiển nhiên đã hiểu ra điều gì đó: “Dương Dương, mẹ đã dạy con không được nói chuyện với người lạ bao nhiêu lần rồi, nhất là với một ông chú hèn mọn như vậy, con càng không được nói lung tung!”
Dương Dương chớp chớp đôi mắt nhỏ, không nói lời nào.
Vân Chi Lâm tiếp lời: “Này, tôi nói này Du Tịch Dao, dù sao tôi cũng là Vân Chi Lâm đẹp trai, đẹp trai thế này thì làm sao mà giống ông chú khốn nạn được?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Tịch Dao phớt lờ anh ta, bế cậu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978648/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.