Đêm còn rất dài, rất dài….
*
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu dàng tràn vào trong cửa sổ.
Trên chiếc giường, một lớn một nhỏ đang mệt mỏi nằm ngủ trên giường.
Cố Tịch Dao vì tối qua lăn qua lăn lại nhiều bị quá sức nên lúc này vẫn còn đang ngủ rất sâu.
Dương Dương từ trước đến nay vẫn luôn tham ngủ, nằm một cách lung lung, một chiếc chân nhỏ trắng nõn gác lên eo của mẹ, ngay cả lúc ngủ cũng giống như một bá vương nhỏ.
Chỉ là….
Còn một tiểu bảo bối đâu?
Đột nhiên, một tiếng đập mạnh.
Trình Trình loạng choạng chạy vào, vội vàng chạy đến bên giường của mẹ, lắc cánh tay cô: “Mẹ, mẹ, dậy đi! Dậy đi….”
Trong giọng nói của Trình Trình mang theo một chút vội vàng.
Cố Tịch Dao mơ mơ màng màng mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, đáng yêu của Trình Trình chiếu vào mắt, ánh mắt cô dịu lại, nở một nụ cười nói: “Chào buổi sáng, bảo bối, sao con dậy sớm vậy?”
Trình Trình luôn thức dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi cũng rất quy luật.
Chỉ là lúc này, cậu bé ngoan ngoãn yên tĩnh, lông mày đang nhíu chặt lại: “Mẹ, hình như ba thật sự bị bệnh….”
“Bị bệnh? Con qua xem anh ta?” Lúc này Cố Tịch Dao mới tỉnh táo, chống người lên, liếc nhìn Dương Dương vẫn còn đang tham ngủ.
Trình Trình vội vàng gật đầu: “Mẹ, mau qua xem ba đi…”
*
Sau khi Cố Tịch Dao sửa sang quần áo xong, lúc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978624/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.