Bên ngoài cửa, tiếng hét của Bắc Minh Quân dường như trở nên điên cuồng hơn: “Người phụ nữ kia, tôi biết cô đã tỉnh, đừng lề mề nữa!”
Cố Tịch Dao đắp chăn cho Trình Trình xong, quay người liếc nhìn Dương Dương ở bên cạnh, cũng may là Dương Dương vốn ngủ say như chết, dù thế nào cũng không thức giấc.
Nhẹ nhàng thở ra, cô xuống giường, đứng dậy.
Kéo lại bộ đồ ngủ, chân trần đi đến cửa, giây phút mở cửa ra…
Bịch một tiếng.
“Bắc Minh Quân, anh làm gì vậy….” Cố Tịch Dao nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt lấy cánh cửa.
“Sao bên trong lại tối như vậy?” Cơ thể rắn chắc của anh chen vào cửa.
Cố Tịch Dao có chút tức giận trừng mắt: “Đồ khốn, rốt cuộc anh muốn gì!”
Cô liều mạng dùng cơ thể mình và cánh tay chắn ở cửa, nhưng cơ thể của anh vẫn không ngừng chen vào!
Lúc này mới phát hiện, lúc này trên người của Bắc Minh Quân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hương thơm sau khi tắm xong vô cùng quyến rũ.
Nhưng, cô không có thời gian để quan tâm đến những chuyện này, trái tim cô gần như thắt lại, chỉ sợ không cẩn thận người đàn ông này sẽ phát hiện ra trên giường có hai đứa trẻ đang ngủ….
“Tôi nói rồi, chân của tôi bị đau….” Giọng điệu của anh rất ngạo mạn, ánh đèn vàng trên hành lang chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh, toát lên sự quyến rũ đầy nam tính.
Nhưng Cố Tịch Dao lại rất muốn đấm vào mặt người đàn ông này!
Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978616/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.