“Cho nên ông nội có chơi có chịu, đem người vô tội là ba cháu lôi xuống nước đúng không?” Thực tế Khởi Hiên đã sớm từ trong miệng ba mình là Bắc Minh Triều Lâm biết được chuyện ông nội đánh cược với chú hai rồi.
Khởi Hiên cao thâm khó dò nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân vẫn không nói một lời, nắm chặt tay Cố Tịch Dao nói: “Nhưng chưa chắc là ông nội đã thua đâu… ”
Ông cụ Bắc Minh âm thầm giật mình: “Là thế nào?”
Khởi Hiên ôn nhu nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao vẫn còn đang khiếp sợ không cách nào tự kềm chế được: “Xin hỏi ông nội và chú hai cá cược cái gì?”
“…” Ông cụ Bắc Minh trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao một chút, ở trước mặt nhiều người như vậy ông ta không thể nói nên lời, dù sao người phụ nữ ông ta cá cược với thằng hai giờ phút này đang bị cháu của mình nắm tay nên ông ta không thể bỏ hết mặt mũi nói ra được đành phải tức giận nhìn thoáng qua thằng hai: “Cháu tự đi hỏi chú hai của cháu đi!” Đem nan đề ném cho Bắc Minh Quân.
Cố Tịch Dao trong toàn bộ quá trình mắt hạnh đều trợn lên, cô còn chưa kịp tiêu hóa chuyện Khởi Hiên là cháu trai của Bắc Minh Quân lại được nghe tiếp một sự thật càng khiếp người hơn…
Đôi mắt Khởi Hiên nhìn về phía Bắc Minh Quân, nhẹ nhõm quẳng xuống một quả bom: “Vậy xin hỏi chú hai có phải chú và ông nội cá cược cô gái cháu đang nắm tay này đúng không? Cháu nghe ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978566/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.