“Chuyện gì?” Dương Dương gãi gãi đầu.
Trình Trình tâm tư thông minh, lông mày nhỏ nhíu lại: “Ý mẹ muốn nói là, con và Dương Dương nhất định phải một người ở lại một người đi đúng không?”
“Được! Con đi con đi…” Dương Dương nghe thấy có thể đi, gương mặt trắng nõn non nớt lập tức cười như hoa: “Rốt cuộc có thể ra tù, ô la la…”
“Không phải như vậy.” Cố Tịch Dao cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Dương Dương: “Suốt ngày nghĩ đến việc chạy ra ngoài, con không biết mẹ lo đến mức nào sao?”
Sau đó, cô đảo mắt, nghiêm túc nhìn về phía Trình Trình, thương xót lướt qua đôi lông mày đang nhíu chặt của con trai: “Bảo bối, đừng sợ. Mẹ không nỡ tiếp tục chia rẽ hai con. Hơn nữa hai con một người nam một người bắc, mỗi ngày mẹ đều phải chia đôi chạy đi lại cũng không chăm sóc được, không bằng để hai anh em các con ở cùng nhau, như vậy mẹ thấy yên tâm hơn nhiều.”
“Thế nhưng… Mẹ không sợ ba phát hiện ra Dương Dương sao?” Trình Trình lo lắng.
“Thôi đi, phát hiện thì phát hiện thôi, mẹ cũng đã sinh ra con rồi, chẳng lẽ lại còn muốn đánh bẹt, đập dẹp con ra sau đó nhét trở lại vào trong bụng mẹ sao?” Dương Dương vô tâm nói.
Cố Tịch Dao mấp máy môi, vẻ mặt nghiêm túc…
“A, hai anh em các con nghe rõ này: Thứ nhất, tuyệt đối không thể để cho ba các con biết mẹ là mẹ của các con, vì vậy nên ở trước mặt ba các con, phải gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978516/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.