“Vẫn tốt.” Vẫn là giọng nói ngắn gọn có lực.
“À, đứa bé Trình Trình kia đâu rồi, đã ngủ rồi hả? Không làm ầm ỉ, không náo loạn ư?”
Bắc Minh Quân nhớ đến đứa con trai dường như đã sớm bước vào thời kỳ phản nghịch, ngón tay không khỏi vuốt vuốt cái trán đau nhức: “Dì Tâm, con muốn biết thông tin của người phụ nữ thế thân năm năm trước.”
“Hả?” Giọng nói của Giang Tuệ Tâm hơi kinh ngạc: “Haha, Quân, sao đột nhiên lại hỏi cái này vậy chứ? Năm năm trước con căn bản không có hứng thú biết mà.”
Lông mày lạnh lùng của Bắc Minh Quân nhướng nhướng: “Không có gì cả, bỗng nhiên muốn biết thôi.”
“Như vậy à? Có điều là người chịu trách nhiệm liên lạc với người phụ nữ đó là Lê Thúy, trợ lý của dì, gần đây vừa mới về quê để chôn cất mẹ của cô ấy rồi.” Giọng nói của Giang Tuệ Tâm vẫn rất bình tĩnh: “Chờ đến lúc nào cô ấy trở lại, dì sẽ kêu cô ấy gửi tin tức cho con, có được không?”
“Vâng, vậy không làm phiền dì nữa, ngủ ngon dì tâm.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Bắc Minh Quân dựa mình vào lưng ghế dựa, cau mày, đè chặt mi tâm.
Là do anh đã lo lắng quá à?
Cố Tịch Dao không thể nào là người phụ nữ kia được, nếu như phải, vậy thì người phụ nữ này cũng ẩn nấp quá giỏi rồi, mục đích tiếp cận anh là gì đây?
…
Cố Tịch Dao tắm rửa cho Dương Dương thật sạch sẽ.
Cưng chiều ôm lấy con trai:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978487/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.